Quyển 26 - Chương 89: Ngoại truyện 10 (Tạ Trạm)
Quyển 26 - Chương 89: Ngoại truyện 10 (Tạ Trạm)Quyển 26 - Chương 89: Ngoại truyện 10 (Tạ Trạm)
"Tuy rằng thất truyền đã lâu, nhưng Nam Quốc rốt cuộc cũng xin được độc dược từ phụ thân nàng ấy để mang đến đây."
Cô lại cười một tiếng,"Ngươi nói xem, Tạ Trạm cũng thật ngốc. Hắn có thể động thủ giết con chúng ta, nhưng lại không nỡ để ta chết. Hắn đã cứu ta, nhưng trước nay ta lại chưa từng cảm kích hắn."
Tạ Trạm nhắm mắt lại, khi lần nữa mở mắt ra, đáy mắt hắn chỉ còn sự bình tĩnh.
Hắn hỏi:
"Nếu nàng cảm thấy hắn ngốc, vậy cần gì phải rơi lệ vì hắn đây?"
"Hắn ngốc thì có sao? Cho dù hắn là người điên, ta cũng vẫn yêu hắn."
Cô nắm đá mắt mèo chặt đến mức trên mu bàn tay nổi gân xanh,"Nhưng cũng chính vì ta yêu hắn, nên nỗi hận với hắn vĩnh viễn nhiều hơn yêu hắn một phân."
Cô vẫn không thể nào tiếp nhận được, rõ ràng hắn luôn dùng ngữ khí yêu thương khi trò chuyện với cô về Tiếu Tiếu, nhưng khi phát hiện cô đã biết chân tướng, chính hắn đã ôm cô vào trong ngực, thấp giọng kể ra tình yêu cực đoan đối với cô. Trong nháy mắt kia, tất cả rung động của cô đối với hắn đều biến thành thống khổ, mỗi ký ức tốt đẹp đều khiến cô đau đớn xé tâm can. Phong Quang là một người cực kỳ coi trọng huyết mạch thân tình, mà Tạ Trạm lại là người cực kỳ coi thường điều đó. Có lẽ từ lúc bắt đầu, bọn họ đã không thích hợp ở bên nhau.
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói:
"Hắn luôn thích suy nghĩ theo góc độ của chính mình. Hắn cho rằng khi ta không còn Tiếu Tiếu, chỉ cần hắn vẫn ở bên cạnh ta, ta sẽ rất nhanh chóng thoát khỏi bi thương mà cùng hắn trở lại cuộc sống không có Tiểu Tiếu lúc trước. Đúng vậy, hắn nghĩ rất tốt, ta mất thời gian hai năm để bước ra khỏi nỗi đau mất đi Tiếu Tiếu, nhưng ngay vào lúc con người ta không để phòng nhất, chân tướng... lại xuất hiện."
Tạ Trạm nhẹ giọng nói:
"Nếu không muốn nói, thì đừng nói nữa."
"Nhưng không nói ra, hắn sẽ vĩnh viễn không biết được."
Cô nhìn ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng thê lương lạnh lẽo khiến cô cảm thấy càng thêm lạnh, giọng cô cũng nhẹ hơn rất nhiều,"Ta không rõ vì sao hắn lại không muốn tin tưởng rằng ta thật sự thích hắn đây? Hắn luôn muốn eo eánh Tiếu Tiếu với chính mình: nhưng ở tronad lòna †a. Tiểu Tiếu và hắn vốn hoàn toàn không giống nhau."
"Ta yêu thương Tiếu Tiếu không chỉ vì Tiếu Tiếu là con gái ta, quan trọng hơn chính là... Tiếu Tiếu là con gái mà hắn cho ta. Tiếu Tiếu sẽ gọi hắn là cha, sẽ gọi ta là mẹ, như vậy mới có cảm giác của một gia đình, không phải sao?"
Cô tạm dừng hồi lâu, lại nhẹ nhàng nói:
"Tạ Trạm, ngươi biết không? Nếu giữa ngươi và Tiếu Tiếu chỉ một người có thể sống sót, ta sẽ lựa chọn để Tiếu Tiếu sống... Sau đó, ta sẽ chết cùng ngươi. Tiếu Tiếu là sinh mệnh kéo dài của ta và ngươi, nhưng Tạ Trạm à... ở trong lòng ta, ngươi còn quan trọng hơn sinh mệnh của ta nữa."
Giọng cô nhỏ dần, rồi ho ra một búng máu.
Tạ Trạm chợt bắt lấy tay cô, khiến cô nhìn thẳng vào mình,"Ta đưa nàng đi tìm đại phu."
"Không cần."
Cô lau vết máu bên khóe miệng, nhưng dù thế nào cũng không lau hết, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói:
"Ngay từ đầu, ta đã không nghĩ tới việc sống sót một mình..."
"Hắn sẽ hy vọng nàng sống sót."
"Nhưng hắn đã chết... Tiếu Tiếu không còn nữa, hắn cũng không còn nữa... Ta cũng không có lý do gì mà cố sống tiếp cả..."
Thân thể cô dần mất hết sức lực, được hắn ôm trong lòng, cô cố sức mở mắt,"Ta kiên trì đến bây giờ... đơn giản là vì muốn ngăn chặn hết thảy... Ta muốn có thêm một cơ hội, cơ hội để ta và Tạ Trạm có thể sống thật tốt... Rốt cuộc... Rốt cuộc..."