Quyển 27 - Chương 29: Công lược đại thần e-sport
Quyển 27 - Chương 29: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 29: Công lược đại thần e-sport
Gặp lại Nhan Sách, dĩ nhiên là Phong Quang hưng phấn, nhưng thái độ không nóng không lạnh của Nhan Sách đối với cô lại khiến cô thật sự không cao hứng nổi. Cô chỉ chỉ ngón tay vào nhau, nhỏ giọng nói:
"Thầy giáo, nếu thầy đã xuất viện, vậy thầy muốn phạt em như thế nào, em cũng đều không có ý kiến."
Xem đi, cô còn nhớ đến chuyện chịu phạt, cũng coi như một học sinh tốt.
"Về chuyện trường phạt thì còn chưa vội, hiện tại là thời gian đi học, bạn học Hạ đang đi đâu thế?"
Vừa nói, Nhan Sách lại vừa thầm lặng lui ra sau một bước. Phong Quang còn nhớ quy củ cách xa ba mét mà hắn nói kia, cô lại tội nghiệp chớp chớp mắt,"Em không thoải mái, đang muốn đi phòng y tế."
Ở trước mặt Nhan Sách, dù sao cô cũng không thể nói rằng mình ngủ không đủ giấc muốn đi phòng y tế ngủ bù.
Nhan Sách thấy dáng vẻ tinh thần không chút phấn chấn của cô, thì cũng không hoài nghỉ lời cô nói, hắn gật gật đầu,"Nếu không thoải mái, vậy đi phòng y tế xem sao đi."
"Vâng "
Phong Quang uể oải bước ra hai bước thì quay đầu lại nói:
"Thầy giáo... có phải thầy rất chán ghét em không?"
Nhan Sách đẩy đẩy mắt kính trên mũi, không trả lời ngay, dường như là đang suy nghĩ nên tìm từ gì. Cũng ngay khi hắn muốn mở miệng, Phong Quang đã rất tự hiểu mình mà nói:
"Thầy không cần phải nói, em biết rồi. Nói xong, cô cũng không nhìn Nhan Sách mà đi luôn.
Nhan Sách nhất thời... tâm tình có chút không hiểu nổi.
May mà trước khi Phong Quang rời phòng học, thầy giáo suy xét đến việc cô là học sinh mới, còn đặc biệt nói cho cô biết đường đến phòng y tế như thế nào, nếu không với năng lực tìm đường của cô thì chắc chắn sẽ không tìm thấy.
Gõ lên cửa phòng y tế, bên trong truyền đến một giọng nữ dễ nghe,"Mời vào."
Sau khi Phong Quang đẩy cửa ra, nhìn thấy người phụ nữ mặc áo bác sĩ màu trắng kia liền ngây ngẩn cả người. Cô dụi dụi mắt rồi nhìn lại, sau khi xác nhận mình không nhìn lầm, liền nghỉ hoặc kêu lên:
"Chị gái xinh đẹp?"
"Là tôi."
Nhan Phi mấy ngày không gặp nở một nụ cười tao nhã,"Gặp lại tôi, có vẻ như Phong Quang rất kinh ngạc."
Có thể không kinh ngạc sao!?
Phong Quang chầm chậm bước vào,"Chẳng phải chị nói... chị là nhà thiết kế trang phục sao? Vì sao lại ở trường chúng em..."
"Nhà thiết kế trang phục chỉ là nghề tay trái của tôi thôi."
Nhan Phi đứng lên đi đến bên cạnh Phong Quang, khom lưng cúi đầu, nâng tay lên khẽ búng vào trán Phong Quang, cười nhẹ nói:
"Công việc vốn có của tôi chính là y sĩ học đường có giấy phép đó nhé."
Phong Quang giơ tay lên che trán lại, ngẩng đầu nhìn Nhan Phi còn có chút mơ hồ.
Nhan Phi lại xoa xoa đỉnh đầu cô,"Đây là làm sao vậy? Dáng vẻ không chút tỉnh thần này thật không giống em nha, có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Em chỉ hơi mệt..."
Phong Quang lại không nhịn được ngáp một cái, tiếp theo, eo cô đã bị người ta ôm lấy, cái tay kia nhẹ nhàng dùng sức, cô liền dựa vào trong ngực Nhan Phi.
Một tay khác của Nhan Phi vỗ lưng Phong Quang, nhẹ nhàng nói:
"Phong Quang mệt thì ngủ một giấc đi. Tỉnh ngủ sẽ lại là một Phong Quang tung tăng nhảy nhót."
Mùi hương dễ ngửi trên người Nhan Phi ập vào trước mặt, cũng có thể nghe được tiếng tim đập vững vàng của cô ấy, Phong Quang không khỏi dần dần đỏ mặt, cô nghĩ tới dáng vẻ mình mượn rượu làm càn, nên cẩn thận ngước mắt, cô nhẹ giọng hỏi:
"Em có thể hỏi chị một vấn đề không?"
"Đương nhiên có thể, Phong Quang muốn hỏi gì?"
"Em muốn biết làm thế nào mới có thể khiến ngực mình... lớn như của chị?"
Đây đúng là một vấn đề khó khăn. Nhan Phi lại thật sự nghiêm túc tự hỏi một chút, sau đó, cô cười nói: "Tôi nghĩ Phong Quang đại khái là không có cơ hội này."