Quyển 27 - Chương 43: Công lược đại thần e-sport
Quyển 27 - Chương 43: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 43: Công lược đại thần e-sport
Vẻ mặt Phong Quang cứng đờ, cô kéo tay Nhan Phi,"Chị đừng có cười, vấn đề này rất quan trọng."
"Vấn đề này..." Ngón tay Nhan Phi khế quẹt qua chóp mũi Phong Quang, cô cười nói:
"Đến lúc đó Phong Quang sẽ biết."
Phong Quang không thích nghe câu trả lời thần bí như vậy, nhưng Nhan Phi không nói, cô cũng không có cách nào, vì chỉ cần một cái hôn của Nhan Phi thôi là thân mình cô liền mềm nhữn, đầu óc trở nên choáng váng mơ màng, ngay cả việc mình muốn hỏi gì cũng không nhớ rõ được.
Tuy Phong Quang dựa vào lí do thân thể không thoải mái mà trốn học cả một ngày trong phòng y tế, nhưng tới giờ cơm chiều, cô vẫn phải đi ăn. Nhan Phi chính là nhân vật vạn người mê ở Trung học Phổ thông Thụ Hỏa, được cả học sinh lẫn giáo viên đều tích cực hoan nghênh. Rốt cuộc thì một người vừa xinh đẹp lại còn tốt tính, có ai mà không thích được?
Nhưng Nhan Phi cũng là một người rất cao ngạo, bất luận là ai theo đuổi, cô ấy cũng đều cười cho qua chuyện, tuy rằng tốt tính nhưng vẫn chỉ luôn đi một mình, vậy mà hôm nay cô ấy lại đi cùng một học sinh vào nhà ăn, hai người còn cùng nhau ăn cơm nữa???
Nếu không phải học sinh này là nữ, có khi mọi người còn hoài nghỉ hai người có gì đó với nhau.
Không, đáng lẽ bọn họ nên hoài nghỉ mới phải... Tống Diệp đúng lúc đang bưng cơm đứng ở cách đó không xa, cậu ta vừa ăn cơm vừa thuận miệng cảm thán,"Tình bạn của con gái đúng là tới quá nhanh. Chẳng qua sức hút của cô nhỏ nhà mình cũng lớn thật, còn có thể bắt được cả bác sĩ mỹ nữ luôn xuất hiện một mình."
"Vậy sao?"
Sau lưng bất thình lình vang lên một giọng nam, Tống Diệp quay đầu lại, vừa thấy là Nhan Sách đã bị dọa vỡ mật, "Thầy, thầy, thầy Nhan..."
Xong rồi, cậu ta vừa mới nói lời trêu chọc chị gái Nhan Sách, chẳng lẽ đều bị Nhan Sách nghe được hết sao?
Nhan Sách không quan tâm đến vẻ sợ hãi của Tống Diệp, hắn nhìn Phong Quang và Nhan Phi đang ngồi trong một góc đằng kia. Lúc này Nhan Phi đang một tay chống cằm, ôn nhu nhìn Phong Quang ăn cơm. Sự ôn nhu trên mặt Nhan Phi cũng không hiếm gặp, nhưng dáng vẻ cô ấy nhìn chăm chú vào một người khác như bây giờ lại cực kỳ hiếm thấy. Là thật tình hay giả ý...
Ngay cả Nhan Sách cũng không biết. Vì với một người như Nhan Phi, nếu cô ấy không muốn, người khác sẽ vĩnh viễn không biết được cô ấy suy nghĩ điều gì.
Dường như Nhan Phi đã phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình, cô ấy hơi nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Sách, khẽ mỉm cười, không khác gì bình thường cả.
Nhan Sách bỗng nhiên thu ánh mắt lại, xoay người rời đi.
Qua bữa cơm chiều là tiết tự học buổi tối, Phong Quang khổ sở đi đến lớp tự học, Nhan Phi thì đã tới giờ tan tầm, nhưng điều khiến Phong Quang ngoài ý muốn chính là, khi kết thúc tiết tự học buổi tối, cô lại thấy Nhan Phi đang đứng ở cổng lớn khu dạy học đợi cô.
Hiện giờ đúng là lúc học sinh ra khỏi khu dạy học để về ký túc xá. Phong Quang không dám biểu hiện quá rõ ràng mà chỉ bước qua, nghiêm chỉnh khẽ kéo tay Nhan Phi,"Sao chị lại ở chỗ này?"
"Chờ em."
Hai chữ đơn giản, lại đột nhiên khiến người ta rung động.
Phong Quang cố gắng kiểm nén vẻ tươi cười, cô khụ một cái rồi nói:
"Chị có thể về trước mà, không cần chờ em đâu."
"Không sao cả, có thể đi thêm một đoạn đường với Phong Quang cũng tốt rồi."
Vốn dĩ bây giờ là thời điểm kết thúc tiết tự học buổi tối, đám học sinh dĩ nhiên đều nhanh chóng muốn về ký túc xá của mình, nên không lâu sau, xung quanh cũng chỉ còn lại hai người Nhan Phi và Phong Quang.
Nhan Phi nắm tay Phong Quang.
"Tôi đưa em về ký túc xá."
"Được."
Phong Quang dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt. Trên thực tế, cô cũng muốn có thêm nhiều thời gian tiếp xúc với Nhan Phi hơn nữa.