Quyển 27 - Chương 57: Công lược đại thần e-sport
Quyển 27 - Chương 57: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 57: Công lược đại thần e-sport
"Không sao hết..."
Nhan Phi ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói:
"Phong Quang chỉ cần ở bên cạnh tôi là tốt rồi."
"Yên tâm đi!"
Phong Quang lại trở nên sức sống tràn đầy mà nói:
"Chỉ cần anh không ngoại tình, không tìm tiểu tam, em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh!"
Nhan Phi cười, hôn cô một cái.
Tình cảm của Phong Quang và Nhan Phi rất thhuận lợi, tuy rằng vẫn là tình yêu bí mật, nhưng vẫn tốt hơn mấy đôi tình nhân cứ hai ngày ba bữa lại cãi nhau kia rất nhiều. Tuy nhiên ánh mắt mà Nhan Sách nhìn Phong Quang lại khiến cô ngày càng thêm thấp thỏm. Nếu nói lúc trước, thái độ của Nhan Sách đối với Phong Quang là xa cách, thì hiện tại, hắn đã biến thành cực kỳ chướng mắt với Phong Quang, thế nên Phong Quang không thể không hoài nghỉ Nhan Sách kỳ thật là người cuồng chị gái... Ồ, không, là cuồng anh trai. Cô không dám nói với Nhan Phi, sợ sẽ phá vỡ tình cảm anh em của bọn họ.
Một người bạn gái đủ tư cách đương nhiên là phải suy xét toàn diện vì bạn trai.
Buổi tối hôm nay, Phong Quang vừa mở cửa phòng ký túc của mình, đã bị một nam một nữ ngồi trong phòng làm cho kinh hãi. Chờ đến lúc hồi phục tinh thần, cô liền tức giận nhìn Tống Diệp, "Sao cậu lại ở đây?"
"Theo lối cũ đi vào."
Lối cũ mà Tống Diệp nói, đương nhiên chính là cửa sổ. Cậu ta lại nhìn về phía Chu Tiểu Tình đang ngồi một bên mà nói:
"Vị bạn học Chu này tới để tìm cô. Cô nhỏ không ở đây nên cháu liền tiện tay mở cửa."
Phong Quang lại nhìn Chu Tiểu Tình, đầu cũng liền to ra. Mấy ngày qua cô đều một mực trốn tránh Chu Tiểu Tinh, kết quả thằng nhãi Tống Diệp này phá hỏng hết mọi chuyện mà trực tiếp dẫn người ta tiến vào. Nhưng người thì cũng đã vào đến nơi, cô lại không thể cầm chổi đuổi người ta ra ngoài được.
Tâm tình tốt đẹp lúc vừa rồi ở bên Nhan Phi đã không còn nữa, Phong Quang bước vào bỏ ba lô xuống, nói với vẻ khó chịu:
"Tống Diệp, cậu lại tới chơi máy tính của tôi hả?" "Chuyện này. ."
Tống Diệp bỗng nhiên lại ngượng ngùng, điều này thật không giống kiểu mặt dày lúc trước của câu ta.
Phong Quang cảm thấy có điều kỳ quặc, liền híp mắt hỏi:
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Cô nhỏ. Cháu tới tìm cô để vay tiền."
Tống Diệp lặng lẽ cười cười hì hì, có chút bối rối.
Khóe miệng Phong Quang giật giật,"Cậu lại dùng hết tiền tiêu vặt rồi?"
"Không phải... Mà là tiền của cháu bị thiếu."
Tống Diệp chột dạ nói:
"Cho nên cháu muốn hỏi mượn cô nhỏ chút tiền."
"Cậu muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?"
Đừng tưởng rằng cô không biết, gần đây tiền tiêu vặt của tên Tống Diệp này lại được tăng lên, một tuần đã được vài vạn.
Tống Diệp ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn tránh đi mà nói:
"Mẹ của Tề Phương Phương phải phẫu thuật... Tiền của cháu không đủ..."
"Mẹ Tề Phương Phương phải phẫu thuật thì liên quan gì."
Phong Quang đang nói thì ngừng, cô lại đổi sang ngữ khí không thể tưởng tượng nổi,"Cậu thích Tề Phương Phương!?"
Phong Quang không dám tin tưởng. Tất cả mọi người đều biết, Tề Phương Phương và Tống Diệp đều không ưa nhau, bọn họ mà gặp mặt chắc chắn sẽ cãi nhau không ngớt. Chẳng lẽ cãi cọ mãi, còn cãi ra cảm tình?
Tống Diệp đỏ mặt lớn tiếng phản bác,"Ai, ai thích cô ta? Chỉ là cháu nghe nói cô ta muốn bỏ học đi làm. Nếu cô ta đi rồi, vậy cháu và cô ta sao mà phân thắng bại được?"
Giọng điệu lắp bắp mất tự nhiên kia đã bán đứng cậu ta.
Phong Quang cười ha hả hai tiếng "Tiền của tôi chỉ cho người nói thật mượn."
Tống Diệp nghẹn đỏ mặt, cậu ta há miệng thở dốc, sau một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói:
"Thôi được rồi... Cháu thừa nhận, cháu có một chút xíu... chỉ một chút xíu thích Tề Phương Phương thôi.
Đã nguyện ý ăn nói khép nép nhận thua như vậy, làm gì có chuyện chỉ