Quyển 28 - Chương 5: Công lược sư phụ song tu
Quyển 28 - Chương 5: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 5: Công lược sư phụ song tu
"Ôi. "
Ngư Côn tiến về phía trước một bước, dường như còn muốn đuổi theo.
Phi Tử Diên cản hắn lại,"Vị cô nương kia đã tức giận, ngươi cũng đừng đuổi theo khiến người ta không vui."
Ngư Côn phe phẩy cây quạt,"Chính là vì mỹ nhân tức giận, cho nên mới càng cần ta an ủi đó."
Phi Tử Diên lựa chọn ngậm miệng cho yên thân. Theo lý mà nói, Ngư Côn cũng đường đường là một công tử nhà giàu, phong độ nhẹ nhàng lại có cực nhiều vốn liếng có thể khiến các cô nương có thiện cảm, nhưng chính dáng vẻ toàn thân không đứng đắn này của hắn lại khiến người ta nghĩ tới hai chữ vô lại.
Còn là một tên vô lại mặt dày.
Phong Quang chạy thẳng tới bờ sông, cô ngồi xổm xuống bên bờ, nhìn ảnh ngược của mình chiếu ra trên mặt nước, quả nhiên, sừng rồng trên đầu cô lại mơ hồ hiện ra. Thế này không thể được, trước khi rời khỏi Đông Hải, cha cô đã dặn dò cô mấy câu, nhất định không thể để người ta phát hiện ra thân phận của cô được.
Cô không ngừng hít sâu, nỗ lực bình ổn cảm xúc của mình. Cũng đúng lúc này, ảnh ngược trong nước tại xuất hiện thêm bóng dáng của một người đàn ông khác, cùng lúc đó, bên tai cô vang lên một âm thanh,"Cô nương!" Phong Quang bị hoảng sợ. Ngay lúc cô sắp ngã nhào về phía trước, người đàn ông đó tiền vội vàng bắt được tay cô, để cô khỏi rớt xuống sông.
Chờ đến khi cô phản ứng tại thì tiền vội vàng hất tay hắn ra, che tại đỉnh đầu mình, tức giận nói:
"Ngươi lại đi theo làm gì?"
Xong rồi, cô lại tức giận.
Ngư Côn không có chút ngượng ngùng nào,"Chẳng phải vì ta không yên tâm để một mình cô nương đi sao? Cô xem, nếu không phải ta tới đúng lúc, cô đã sớm ngã vào trong nước rồi."
"Đó chẳng phải vì bị ngươi dọa sao!?"
Phong Quang thấy Phi Tử Diên không ở đây, nghĩ thầm nàng ấy nhất định là còn chưa đuổi kịp. Phi Tử Diên không có tu vi trong người, mà Ngư Côn thì lại không đơn giản, Phong Quang không nhìn ra được Ngư Côn rốt cuâc là ai naav ä căn cd của hắn. câ fñna không nhìn ra đưởc cho nên mới kiêng kị như thế.
Ngư Côn phe phẩy cây quạt trong tay, lại thở dài một tiếng, còn rất có phong phạm văn nhân nhã sĩ.
Hắn nói:
"Cô nương đúng lúc nghĩ đến bản công tử, bản công tử lại vừa lúc xuất hiện trước mắt cô nương. Cô nương không dám tin mà thiếu chút nữa phải dùng cách rơi xuống nước để chứng minh mình không nằm mơ. Chuyện thường tình ở đời... Bản công tử hiểu được, hiểu được."
Phong Quang nghiến răng nghiến lợi,"Ta nghĩ xem sao ngươi lại không chết đi." Cô liền xoay người rời khỏi.
"Cô nương."
Ngư Côn ngăn ở trước mặt cô, lại nhìn tay Phong Quang che trên đỉnh đầu, liền tò mò hỏi: "
Trên đầu cô có phải đã mọc lên thứ gì đó hay không?"
"Không có!"
Phong Quang lập tức phủ nhận,"Ngươi tránh ra cho ta!"
"Cô nương không cần thẹn thùng, ta có học y, nếu như đầu cô thật sự mọc lên thứ gì, nói không chừng ta có thể chữa tốt cho cô. Nào, để ta nhìn xem." Ngư Côn bước đến gần.
"Ta nói không có chính là không có, ngươi xen vào việc người khác làm gì?"
Hắn đến gần một bước, Phong Quang liền lui ra sau một bước, cuối cùng, lưng cô dựa trên cây, muốn lui cũng không thể lui được nữa.
Ngư Côn lại cười nói:
"Cô nương không cần sợ hãi, trị bệnh cứu người trước nay đều là gia huấn của nhà ta."
Mắt thấy tên kia vươn tay qua, Phong Quang liền ngồi thụp xuống, cô ôm chặt đầu mình, nhắm mắt lại nói:
"Không được xem!"
Sau một lúc lâu, cô cũng không cảm thấy có người chạm vào mình, đôi mắt liền lén lút mở hé, cô lập tức thấy trước mặt mình là khuôn mặt mang ý cười của nam nhân kia.
Ngư Côn cũng học theo dáng vẻ cô mà ngồi xổm trên mặt đất, hắn dùng một tay nâng cằm, nhìn dáng vẻ hết sức khẩn trương của Phong Quang, đôi mắt mỉm cười, ánh mặt trời xuyên qua cây liễu, từng điểm sáng hắn cũng là một nam nhân tuấn dật nhã nhặn.
Phong Quang đang cảm thấy nghỉ hoặc, hắn tại duỗi tay khẽ búng trán cô. Sau khi thấy cô bất mãn nhíu mày, khóe môi hắn cong lên cười mỉm,"Tiểu nha đầu, công tử ta đùa cô chút thôi."