Quyển 28 - Chương 7: Công lược sư phụ song tu
Quyển 28 - Chương 7: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 7: Công lược sư phụ song tu
Quả nhiên, có liên quan đến nữ chính đúng là dấu hiệu của vận đen.
Phong Quang không biết Ngư Côn có phải một người trong hậu cung của nữ chính hay không, cô chỉ biết rằng, mình phải tránh xa bất cứ người nào đi theo bên cạnh nữ chính. Huống chỉ cô vốn không nhìn ra được thân phận thật sự của Ngư Côn.
Phi Tử Diên và Ngư Côn sẽ thế nào, cô hoàn toàn không có hứng thú, hiện tại cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là nhanh chóng tới Vô Vọng Thiên, bái nhập sư môn xong thì đi tiếp cận Vô Nhai mới tốt. Suốt dọc đường cô không ngừng quay đầu lại nhìn đằng sau, may mà đám người Ngư Côn không theo kịp, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm
Sắc trời dần tối, Phong Quang vào một nhà trọ, trực tiếp đến trước mặt chưởng quầy mà nói:
"Một phòng thượng hạng."
"Được rồi, một phòng thượng hạng."
Chưởng quẩy ghi nhớ xong, lại lật sổ rồi nói:
"Cô nương ở phòng chữ Thiên số nhé, thế nào?"
"Được."
Phong Quang gật đầu, thanh toán tiền đặt cọc. Khi cô được tiểu nhị dẫn lên tầng hai, tìm được phòng mình rồi, trước khi tiểu nhị đi, cô lại phân phó hắn mang cơm chiều lên đây vào lúc mặt trời lặn.
Tiểu nhị gật đầu đáp "Dạ" rồi liền đi ra ngoài.
Phong Quang nhìn căn phòng, cảm giác cũng không tệ lắm. Ở bên ngoài đương nhiên là không thể thoải mái như ở Long Cung được. Suốt 160 năm qua, tuy rằng cô đều được nuông chiều từ nhỏ tới lớn, nhưng khả năng thích ứng trong mọi hoàn cảnh từ trong xương cốt cô vẫn không thay đổi chút nào.
Cô tại lấy bản đồ ra nhìn một chút. Qua Dương Thành thì còn khoảng ba ngày đường nữa là cô có thể đến Vô Vọng Thiên. Chỉ là Vô Vọng Thiên ở tận đỉnh núi cao chót vót, cha cô đã từng nói, bái sư học nghệ cần nhất là hai chữ thành tâm. Nói cách khác, đến lúc thật sự tới chân núi Vô Vọng Thiên, cô còn phải tự đi lên từng bước một. Tưởng tượng đến đó, Phong Quang liền thở dài thật sâu
Không lâu sau, tiểu nhị đưa đồ ăn tới. Cả bảy món ăn đều do một mình Phong Quang gọi, tiểu nhị thầm nghĩ, rốt cuộc, cô cũng là người tiểu thư nhà điàu nên mắc kê eó ăn hết đước hav không vẫn thích dì liền aoi nấv Đương nhiên, tiểu nhị sẽ không hỏi người ta loại câu hỏi như có thể ăn hết được hay không, chức trách của hắn chỉ là đưa cơm, nếu đưa đến rồi thì hắn cũng liền cáo lui.
Tất cả những món Phong Quang gọi đều là món ăn mặn cô thích. Cô hưng phấn cầm đũa tên, nhưng sau khi nếm một miếng sườn heo chua ngọt, cô liền không nhịn được mà phun ra. Thật sự quá mặn!
Liên tiếp uống vài chén nước, cô lại thử nếm món khác trên bàn, không phải quá cay thì cũng quá chua. Sau cùng tính tình đại tiểu thư của cô bùng nổ, cô vứt đũa đi, xuống lầu tìm tiểu nhị.
"Tiểu nhị!"
Phong Quang mới vừa xuống lầu, liền thấy tiểu nhị đang bận rộn bưng đĩa vào phòng bếp, cô cũng trực tiếp vén rèm lên đi vào.
Tiểu nhị quay đầu nhìn lại, hoảng sợ,"Cô nương, phòng bếp nặng mùi dầu mỡ, cô vẫn nên đi ra đi."
"Đi ra ngoài?"
Phong Quang đưa tay chống nạnh nói:
"Ta tới chính là để tìm đầu bếp của các ngươi. Hương vị đồ ăn ở đây của các ngươi không quá mặn thì cũng quá chua, thậm chí còn chưa chín hẳn! Thế là thế nào?"
"A2"
Tiểu nhị ngây ra trong chốc lát, lại nhìn quét qua phòng bếp một vòng, mới phát hiện không thấy đầu bếp đâu, chỉ có một người học việc của đầu bếp đang bận rộn. Nhưng nhà trọ nhiều khách, một người học việc sao có thể lo kịp đây. Tiểu nhị hỏi người nhóm lửa bên cạnh.
"Đầu bếp đâu?"
"Đầu bếp à, bụng ông ta không thoải mái, đã đi giải quyết vấn đề cá nhân."
Người nhóm lửa ngẩng đầu lên cười,"Ta thuận tiện giúp ông ta xào vài món thức ăn. Không cần cảm tạ."
Tiểu nhị rõ ràng là bị lời thừa nhận hào phóng của hắn làm cho trở tay không kịp, tiếp theo mới tức giận mà nói:
"Ngươi thì biết xào nấu cái gì!? Giờ đã có khách không hài lòng rồi đấy!"