Quyển 28 - Chương 24: Công lược sư phụ song tu
Quyển 28 - Chương 24: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 24: Công lược sư phụ song tu
Phong Quang ha hả hai tiếng,"Chẳng qua chỉ là con cá trắm đen mà thôi. Bổn tiểu thư đứng ở đây nói chuyện với ngươi đã là phúc ngươi tu luyện mấy đời rồi. Thế nào, ngươi còn có gì bất mãn sao?"
"Ngươi!"
Cá trắm đen muốn tỏ vẻ kiêu ngạo, nhưng nghĩ đến thân phận mình thật sự thấp hơn người ta, hắn liền không kiêu ngạo nổi, chỉ hừ hừ nói:
"Tuổi của bổn quân không biết lớn hơn người bao nhiêu lần. Nhóc à, người còn non lắm."
Ở trước mặt hắn, Phong Quang mới chỉ 160 tuổi quả thực chính là một đứa trẻ con. Trong lòng Phong Quang tức giận, nhưng chưa kịp phản bác, đã nghe Ngư Côn ở một bên nói:
"Tuy rằng ngươi thoạt nhìn lớn tuổi, nhưng tại xấu hơn mỹ nhân rất nhiều nha."
Phong Quang vừa nghe, tự dưng liền cảm thấy Ngư Côn này cũng hơi thuận mắt.
Cá trắm đen lại nổi giận đùng đùng nói:
"Lấy bề ngoài để bình luận người khác, thật là nông cạn."
"Nhìn một người luôn phải xem bề ngoài trước, có bề ngoài mới quyết định được ta có muốn tìm hiểu nội tâm của ngươi hay không. Điều này không hề nông cạn, mà là sự thật."
Nghe vậy, Phong Quang nhìn Ngư Côn, ngoài ý muốn mà cảm thấy dáng vẻ nghiêm trang lúc này của hắn thật ra lại khiến người ta thấy tương đối đẹp trai.
Dường như cảm nhận được cô đang nhìn mình, Ngư Côn rũ mắt, mỉm cười với Phong Quang, có chút tuấn dật, lại có chút tùy ý.
Phong Quang khựng lại, vẻ mặt cô nhìn hắn trong chớp mắt lại trở nên hung hăng.
Ngư Côn chỉ cong khóe môi theo thói quen, điểm nhẹ cây quạt giữa môi mình, vẻ vô lại ngày thường vào lúc này lại thêm chút tà tứ, khác biệt với hắn ngày thường.
Phong Quang không thể không thừa nhận tim mình bỗng đập nhanh hơn. Cô vội thu mắt, nói gì cũng đều không nhìn hắn.
Khóe môi Ngư Côn vẫn tươi cười bất biến, tựa như không hề có chuyện gì xảy ra, bao gồm chuyện hắn vừa giả vờ lơ đãng tán tỉnh một tiểu nha đầu.
Cá trắm đen bên kia còn đang phẫn nộ nói:
"Bổn quân vốn dĩ nề tình các ngươi thả ta khỏi giam cầm mới không so đo với các ngươi, nhưng nếu các ngươi muốn chết, vậy cũng không thể trách được bổn quân!"
Bỗng, gió cuốn mây mù xung quanh hắn, tựa như sắp có một trận mưa to gió lớn kéo tới đây, Phi Tử Diên theo bản năng hỏi:
"Mấy ngày này, thiên tai của Lạc Nhật Thôn đều do người gây ra?"
"Hừ, giờ đã biết bổn quân lợi hại rồi chứ?"
Cá trắm đen nói:
"Bổn quân hô mưa gọi gió, không gì không làm được!"
Nhưng Phi Tử Diên vẫn không hề bị dọa, nàng ta lại hỏi:
"Vì sao ngươi phải hại dân chúng vô tội bên sông Lạc Nhật?"
"Bọn họ còn lâu mới vô tội!"
Cá trắm đen kích động không thôi mà nói:
"Nếu không do bọn họ, bổn quân sao lại phải bị trấn áp dưới tòa miếu đổ này mấy trăm năm?"
Hắn đã bị giam cụ thể bao nhiêu năm, chính hắn cũng không nhớ rõ. Khi bị giam giữ dưới nền đất, hắn chỉ thấy xung quanh đều là cảnh tượng tối tăm, ngoại trừ tiếng nước ngầm chảy thì cũng không nghe thấy âm thanh nào khác. Cô đơn ăn mòn ý thức của hắn, dần dần, hắn cũng không còn có khái niệm thời gian.
Phong Quang lại nói:
"Rõ ràng vào mấy trăm năm trước ngươi gây họa cho nhân gian, khiến dân chúng Lạc Nhật Thôn khổ không nói nổi. Lúc này Ngư Nhữ mới trấn áp ngươi. Bây giờ ngươi tại còn trách người khác."
Cá trắm đen nói:
"Ta có từng gây tai họa cho người khác sao?"
"Chữ khắc có ghi lại, Lạc Nhật Thôn đã từng có một trận mưa kỳ quái, trong mưa đều là cá rơi xuống từ trên trời, còn có cả cá ăn thịt người nữa."
Ngư Côn phe phẩy cây quạt nói:
"Cá ăn thịt người lên trên bờ, đã khiến không ít người bị thương."