Quyển 28 - Chương 31: Công lược sư phụ song tu
Quyển 28 - Chương 31: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 31: Công lược sư phụ song tu
Phong Quang bấm tay niệm chú, muốn thi triển phép thuật đối phó lại, chợt thấy vị lão nhân tiên phong đạo cốt cưỡi hạc tiên bay tới.
Lão nhân hạ xuống đất, mang đến một không khí hết sức an lành. Mọi người lập tức cung kính nhường ra một lối đi.
Lão già giữ cửa lập tức cúi đầu nói:
"Chưởng môn."
Hóa ra vị lão nhân tiên phong đạo cốt đột nhiên tới này chính là chưởng môn của Vô Vọng Thiên - Vân Tích đạo trưởng.
Vân Tích đạo trưởng chỉ nhìn Phong Quang mà cười nói:
"Ngươi chính là Hạ Phong Quang?"
"Là ta."
Phong Quang hào phóng thừa nhận. Ngay sau đó, cô lại hỏi một câu:
"Ông tìm ta có việc?"
Lão nhân này hoàn toàn khác hẳn lão già giữ cửa kia, toàn thân ông đều tản ra tiên khí, tuy rằng thoạt nhìn cũng không có vẻ nghiêm khắc, nhưng lại dễ dàng khiến người ta vừa nhìn đã sợ, đặc biệt là kiểu "trẻ nghịch" như Phong Quang, đối với người đức cao vọng trọng như thế, cô sẽ theo bản năng mà xuất hiện ảo giác như học sinh muốn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt chủ nhiệm lớp mình.
Quan trọng hơn là, cô không nhìn thấu được tu vi của Vân Tích đạo trưởng.
Dù sao cũng là chưởng môn của Vô Vọng Thiên, vậy hẳn đã gần đạt đến tu vi của thần, đương nhiên người tu vi thấp như Phong Quang sẽ không thể nhìn ra được.
Vân Tích đạo trưởng chỉ cười mà hỏi:
"Ngươi có mang theo một phong thư đến chứ?"
Phong Quang lập tức nghĩ tới lá thư cha cho cô, hơn nữa lúc ấy cha còn muốn cô giao thư đó cho chưởng môn Vô Vọng Thiên. Cô lấy thư ra đưa cho Vân Tích đạo trưởng,"Phong thư này là cha ta bảo ta giao cho ông."
Phong Quang không hề biểu hiện vẻ tôn kính như những người khác đối với Vân Tích đạo trưởng, ngay cả nói chuyện cũng cực kỳ tùy ý, nhưng Vân Tích đạo trưởng lại không bực, ông mở thư ra, mỉm cười mà đọc hết.
Tiếp theo, lão nhân ôn hòa nói: "Ngươi có thể vào Vô Vọng Thiên."
"Chưởng môn!"
Lão già giữ cửa không dám tin tưởng mà hô lên.
Vân Tích đạo trưởng chỉ cười nói:
"Nàng có duyên phận với Vô Vọng Thiên chúng ta. Nên giữ, không nên đi."
"Thật tốt quá!"
Phi Tử Diên vui vẻ nhảy lên.
Phong Quang tràn ngập thắc mắc. Vừa rồi cô mới chế giễu Vô Vọng Thiên không đáng một đồng, nhưng chưởng môn này dường như không chỉ không giận cô, mà ngược lại còn để cô gia nhập Vô Vọng Thiên. Chẳng lẽ bức thư đề cử kia của cha cô lại có tác dụng lớn như thế?
"Chẳng qua."
Vân Tích đạo trưởng tại cười,"Tuy rằng ngươi có thể vào Vô Vọng Thiên của chúng ta, nhưng nếu đến lúc đó không ai nguyện ý nhận ngươi làm đồ đệ, vậy ngươi cũng chỉ có thể rời đi."
Vô Vọng Thiên nhận đồ đệ cũng đều có quy định sẵn, năm nay hai đại Kiếm Thánh, ba đại trưởng lão đều sẽ tự mình chọn lựa đồ đệ, mà những ai không được chọn, nói cách khác là những người thi rớt, sẽ phải rời khỏi Vô Vọng Thiên.
Nhưng tóm lại vẫn tốt hơn việc Phong Quang không vào được Vô Vọng Thiên. Cô gật đầu,"Nếu đến lúc đó không ai muốn ta, ta sẽ tự mình xuống núi, không cần mọi người thúc giục."
"Vậy thì tốt."
Vân Tích đạo trưởng cười thần bí.
Đi vào sơn môn liền có thể nhìn thấy kiến trúc của Vô Vọng Thiên giữa sương mù lượn lờ, bất luận là phòng luyện đan hay Diễn Võ Đường đều khí thế và rộng rãi, đặc biệt là quảng trường Thái Cực có diện tích cực đại. Tất cả đều đầy vẻ chính khí.
"Phong Quang..."
Phi Tử Diên và Phong Quang đều đứng trong đám người, giống như cải trắng chờ được người mua chọn lựa, nàng ta thấp thỏm nói:
"Nếu như không ai chọn ta thì biết làm sao bây giờ?"
"Vậy về nhà là được."
Phong Quang thuận miệng trả lời, toàn tâm toàn ý tìm bóng dáng Vô Phi Tử Diên tội nghiệp nói:
"Ta không thoải mái được như cô, vất vả tắm ta mới thuyết phục được cha mẹ ta cho đi bái sư học nghệ, nếu cứ như vậy mà trở về thì sẽ mất mặt lắm."
Không cần lo lắng, cô là nữ chính, hai đại Kiếm Thánh và ba đại trưởng lão đều sẽ tranh nhau muốn cướp cô làm đồ đệ.
Đương nhiên, lời này Phong Quang không nói ra miệng.