Quyển 28 - Chương 34: Công lược sư phụ song tu
Quyển 28 - Chương 34: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 34: Công lược sư phụ song tu
Không có ai ngăn Phong Quang lại.
Cô đi thằng đến cửa sơn môn, nhìn hạc tiên bay lượn trên bầu trời, không hiểu sao lại nghĩ tới Ngư Côn. Đương nhiên, cô không biết Ngư Côn có phải chỉ là một người trong ảo cảnh hay không, mà chỉ bỗng nhiên cảm thấy, trước kia có hắn luôn quấn lấy mình ồn ào nhốn nháo, đúng là náo nhiệt hơn không ít so với sự quạnh quẽ bây giờ.
Bỗng nhiên, một con hạc tiên bay về phía cô. Phong Quang vốn tưởng rằng hạc tiên chỉ lướt ngang qua mà thôi, nhưng không ngờ móng vuốt của hạc tiên lại bắt lấy bả vai cô, nhấc cô bay lên.
"Này!"
Phong Quang biết hạc tiên có linh tính, cô liền lớn tiếng kêu lên:
"Buông ta ra!"
Hạc tiên chỉ kêu dài một tiếng.
Phong Quang lại giấy giụa trong chốc lát, khi đang định hóa thành hình rồng, hạc tiên lại buông lỏng móng vuốt ra, thân thể cô bắt đầu rơi từ trên cao xuống. Cô không sợ hãi cảm giác rơi, vì nói thế nào thì cô cũng có thể bay được... nhưng bi kịch chính là, cô bỗng phát hiện ra mình không bay nổi.
Nói đúng ra, là sau khi cô tiến vào địa vực của một ngọn núi, pháp lực của cô liền không dùng được.
"AIHIH"
Phong Quang che mắt lại kêu to,"Cứu mạng!!!"
Tốc độ rơi xuống cực nhanh. Cô có thể tưởng tượng, không lâu sau cô sẽ ngã trên đất thành một bãi thịt nát. Đây chính là cách chết khiến người ta không thể chấp nhận được nhất!
Phong Quang che mắt lại không dám nhìn, trong lòng mặc niệm vài giây sau cô sẽ ngã trên mặt đất, nhưng khi cô đếm "ba, hai, một" đến lần thứ 31, cảm giác đau đớn vẫn không hề xuất hiện.
Cô lén lút hé mắt, qua kế ngón tay, cô nhìn thấy gương mặt tươi cười ôn hòa của một nam nhân.
Phong Quang sửng sốt, hoàn toàn thả tay xuống.
Đây là một căn nhà được rừng trúc bao quanh, mà giờ phút này cô đang ở trong sân viện, cũng chính là ngồi ở... trong lòng của nam nhân kia.
Nam nhân áo trắnan tác bac khuôn mặt tuấn mỹ không cách nào †ả nổi, đôi mắt như hắc diệu thạch của hắn chứa ý cười.
Đôi mắt ấy còn tựa như một hồ nước trong, khí chất thanh nhã cao quý, khiến người ta e sợ không dám khinh nhờn.
Môi mỏng của hắn khẽ cong, là một độ cong mê người, ngay cả giọng nói cũng ôn hòa như gió,"Có ta ở đây, sao phải hoảng?"
Hắn giơ tay khẽ búng trán cô, khóe môi bật ra một tiếng cười khẽ.
Đúng là câu hồn người!
Có người đẹp thế này ở trước mắt, tin chắc dù cô có nhìn đến ngây ngốc cũng là bình thường.
Huống chỉ Phong Quang còn siêu cuồng mặt đẹp!