Quyển 28 - Chương 54: Công lược sư phụ song tu
Quyển 28 - Chương 54: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 54: Công lược sư phụ song tu
Tuy nhiên, dù Vô Nhai có tâm tư tinh tế, nhưng hắn lại không hiểu tâm lý nữ giới chút nào, hắn chỉ cảm thấy cô không vui, trong lòng cũng liền không thoải mái. Thở dài một tiếng, hắn tựa cằm lên đỉnh đầu cô,"Phong Quang, ta cũng không muốn lừa nàng. Đối với "yêu" theo lời nàng nói, bản thân ta vẫn chưa có cách nào hiểu được."
"Không sao..."
Trong giọng cô quả thật có chút thất vọng, nhưng cô cũng hiểu rõ, không phải mọi thứ cô cần đều có thể đạt được.
Cô nhắm mắt, nhẹ nhàng nói:
"Ta hiểu mà."
Cũng chính vì cô hiểu rõ, nên hiện giờ mới càng thêm khó chịu. Cô không nói chuyện nữa, dường như cũng chìm vào giấc ngủ say. Vô Nhai thì lại thức rất lâu sau đó, ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên sườn mặt hắn, cũng khiến ánh mắt hắn càng sâu thằm mê ly. Hắn hơi rũ mắt, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô.
Cánh tay ôm cô không khỏi càng thêm chặt. Hắn còn chưa rõ thế nào là yêu, nhưng lại bỗng nhiên có một loại cảm giác, rằng có thể ôm cô đi vào giấc ngủ như vậy chính là chuyện khiến hắn thỏa mãn nhất từ trước đến giờ. Sau đêm nay, Phong Quang không hỏi lại Vô Nhai vấn đề này nữa.
Thật ra cô có một loại cảm giác bất chấp tất cả, nếu Vô Nhai đối tốt với cô, vậy cô liền vui vẻ tiếp nhận, trước khi Vô Nhai mất đi hứng thú với mình, cô sẽ cố hết sức khiến Vô Nhai quen có cô bên cạnh, như vậy mới có thể giúp cô hoàn toàn chiếm cứ hắn, tóm lại Vô Nhai sẽ không cự tuyệt Phong Quang chủ động tới gần. Đối với chuyện Phong Quang chủ động tiếp cận và làm nững với hắn, hắn tỏ ra thật sự vừa lòng, cũng ngày càng thích xuống chân núi mua đồ ăn ngon và đồ chơi thú vị cho cô.
Ngày tháng trôi qua trong êm đẹp, cứ thế liền tới ngày đệ tử mới nhập môn của Vô Vọng Thiên lựa chọn pháp bảo. Trên quảng trường Thái Cực quen thuộc, mọi người đều xếp hàng đứng nghiêm, đệ tử của trưởng lão thì khác, bọn họ có thể cùng sư phụ mình đứng trên đài cao.
Mà đãi ngộ của Phong Quang rõ ràng còn cao hơn nữa, cô không chỉ ở cạnh Vô Nhai Quân, mà còn có một ghế ngồi. Nhiều người ngồi như vậy, nhưng lại chỉ có mình cô là tiểu bối, cô dĩ nhiên không muốn, nhưng lại không chịu nổi sự bá đạo của Vô Nhai.
"Nếu Phong Quang không muốn ngồi trên ghế, vậy thì ngồi trên đùi vi sIf nhé thế nào?" Khi Vô Nhai nói lời này chẳng hề kiêng dè chút nào cả. Ở đây có bao nhiêu người tu tiên đức cao vọng trọng, dĩ nhiên rất dễ dàng nghe được lời hắn nói.
Phong Quang cảm thấy hai đại Kiếm Thánh, ba đại trưởng lão, bao gồm cả chưởng môn Vân Tích đạo trưởng đều dồn mắt sang phía mình. Cô chỉ có thể cứng đờ ngồi xuống bên cạnh Vô Nhai.
Tốt lắm, đệ tử mới nhập môn là Hạ Phong Quang không chỉ mạnh miệng, kiêu ngạo, ương bướng, mà hiện tại cô còn có thêm một tội danh: không biết phép tắc.
Đối với thanh danh đã xấu đến không thể xấu hơn của mình, Phong Quang lựa chọn không quan tâm.
Mà dưới đài, nghi thức tựa chọn pháp bảo của đệ tử mới nhập môn đã bắt đầu rồi.
Muốn tu tiên thành công thì pháp bảo thích hợp đã chiếm ba phần. Thử nói mà xem, về sau ngươi trảm yêu trừ ma ở bên ngoài, đâu thể không có một pháp bảo vừa tay chứ?
Điều này cũng giống như võ lâm hiệp khách muốn nổi danh trên giang hồ vậy. Đương nhiên, xông pha giang hồ nếu cần binh khí vừa tay thì có thể tìm thợ đúc chế tạo, mà người tu tiên trên Vô Vọng Thiên nếu muốn có một pháp bảo thích hợp lại không phải chuyện đơn giản như thế, vì không chỉ cần ngươi lựa chọn pháp bảo là đủ, quan trọng hơn là pháp bảo đó phải chấp nhận người.