Quyển 28 - Chương 56: Công lược sư phụ song tu
Quyển 28 - Chương 56: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 56: Công lược sư phụ song tu
Đây căn bản là một kẻ đánh mãi không chết .
Không lâu sau, Phong Quang liền kiệt sức, động tác tránh né của cô càng ngày càng chậm. Khi mũi kiếm của nam nhân kia lại đâm tới, cô lần nữa huy động toàn bộ sức mạnh của vòng tay để chắn lại. Tuy chặn được kiếm của hắn, nhưng vòng tay của cô cũng không chịu nổi lực mạnh mà vỡ tan. Cô bị kiếm khí đánh bay, va vào tường.
Phun ra một ngụm máu tươi, thân thể Phong Quang rơi xuống. Khi sắp sửa chạm đất, nam nhân mặc bạch y bỗng xuất hiện ôm lấy thân thể cô rồi nhanh chóng hạ xuống.
Phong Quang mất hết sức lực, ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ, cô chỉ cố nói một câu:
"Sư phụ... Hắn đánh ta..."
"Phong Quang ngoan, vi sư thay ngươi đánh lại."
Vô Nhai một tay ôm lấy eo cô, một tay vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói cũng dịu dàng tới cực điểm "Phong Quang nghỉ ngơi trước một lát đi."
Phong Quang bị thương rất nặng. Nếu hắn đã tới, vậy cô có thể yên tâm mà ngất đi rồi.
Mà hắc y nhân bên kia vẫn không từ bỏ việc tấn công, hắn lần thứ hai rút kiếm phi thân đến. Tuy nhiên, khi chỉ còn cách Vô Nhai một bước, hắn đánh rơi kiếm trong tay, mất hết sức lực mà khuyu xuống.
Mắt Vô Nhai hơi lộ ra ánh sáng lạnh,"Là ai tạo ra ngươi?"
"Quản lý số 71."
Hắc y nhân máy móc trả lời, cũng không hề có cảm xúc.
"Ta biết rồi."
Vô Nhai nhẹ nhàng đặt tay lên đầu hắc y nhân, giọng hắn lạnh xuống, trong đôi mắt cũng chỉ toàn sương lạnh,"Nhiệm vụ của người kết thúc."
Giọng nói vừa dứt, đầu hắc y nhân liền nổ tung, nhưng lại không có vết máu. Thân thể hắn cũng hóa thành tro bụi màu đen, chậm rãi tiêu tan trong không khí.
Đại hội pháp bảo rốt cuộc kết thúc như thế nào, Phong Quang không hề biết. Khi cô tỉnh lại đã là một ngày sau.
Cô vừa mở mắt ra, người đang ngồi mép giường liền lập tức cúi xuống, ghé sát lại hỏi: Cô lắc đầu lại chớp chớp mắt một lát, lúc này mới phản ứng lại. Nhưng nam nhân thấy cô im lặng quá lâu, đã sốt ruột ôm cô lên, lại chuyển chân khí vào thân thể cô,"Vẫn cảm thấy khó chịu sao?"
"Ta đã ổn rồi..."
Phong Quang đẩy tay hắn đang truyền chân khí cho mình ra, sốt ruột nói:
"Tu vi không dễ có được, ngươi đừng tiếp tục lãng phí trên người ta."
"Thật sự ổn rồi sao?"
Hắn không yên tâm hỏi lại một lần, chẳng hề tiếc nuối tu vi. Tuy rằng tu vi của Phong Quang không cao, nhưng trong lòng cô cũng biết, tu vi đối với người tu tiên chính là thứ quan trọng nhất, phải mất bao nhiêu năm mới có thể tăng lên một chút, mà với những người thiên phú không cao, loại tăng tiến này lại càng thêm đáng quý.
Phong Quang không biết rốt cuộc hắn đã truyền bao nhiêu tu vi cho mình, nhưng chỉ với việc sau khi ngủ một giấc dậy đã phát hiện Khí Hải(1) của mình mở rộng hơn lúc trước không chỉ hai ly, hơn nữa còn cảm thấy linh khí tràn đầy trong thân thể, cô liền biết số tu vi hắn truyền cho mình tuyệt đối không ít.
"Ta thật sự ổn rồi."
Phong Quang không hề nói dối để hắn an tâm, mà cô thật sự cảm giác được thân thể mình đã khỏe. Đây là một chuyện rất kỳ quái, cho dù cô là rồng, cũng tuyệt đối không có bản lĩnh vừa bị thương liền lập tức khôi phục, vì thế cô nhìn về phía Vô Nhai,"Vết thương của ta... khỏi nhanh như vậy sao?"
"Có ta ở đây, bất kể Phong Quang bị thương thế nào cũng có thể khỏi được."
Vô Nhai vẫn còn sợ hãi mà ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói:
"Xin lỗi. Phong Quang vốn có thể không bị thương, cũng tại ta quá sơ suất
Nhắc tới điều này, đến giờ hắn vẫn cảm thấy như đang nằm mơ. Nếu khi đó hắn muộn một bước, liệu có phải Phong Quang đã không còn tồn tại nữa hay không?
Hắn không muốn nghĩ đến cảnh này.
Phong Quang nhớ tới lúc ở Lạc Nhật Thôn, khi đó cô bị thương, cũng chính hắn đã trị thương cho cô, chỉ trong một chớp mắt đã trị xong rồi.
Thấy dáng vẻ nghĩ đến mà sợ của hắn kia, Phong Quang cũng không "Vì sao lại có người muốn giết ta?"
"Luôn có người muốn phá hỏng những thứ tốt đẹp."
Hắn khẽ hôn gương mặt cô, ghé sát bên tai cô chậm rãi nói:
"Đây không phải lỗi của Phong Quang. Phong Quang cũng không cần lo lắng, có ta ở đây, không ai có thể gây thương tổn đến nàng."
Trái tim cô không nhịn được mà đập thình thịch, chỉ đành nói lảng sang chuyện khác,"Thế... sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Về... sau... '
Tất cả những chuyện xảy ra sau khi cô hôn mê, Vô Nhai đều từ từ kể hết.
Hắc y nhân bỏ mình, đương nhiên, hắn không hề nói cảnh tượng tàn nhẫn khi mình giết hắc y nhân.
Tiếp đó không lâu, khi hắn ôm Phong Quang rời khỏi Vô Cực Thiên, không khéo lại gặp chuyện Thiên Tức chủ động công khai thân phận.
Đối với chuyện Yêu hoàng Thiên Tức ngông cuồng tàn bạo, Vô Nhai chỉ nói là Thiên Tức đang cản đường hắn thôi.
Thiên Tức vừa mới nói một câu "Thuận ta thì sống, chống ta thì chết", đã bị Vô Nhai hất tay văng thành một vòng cung mượt mà rớt xuống khỏi Vô Vọng Thiên. Còn chuyện sau đó...
Vô Nhai cũng không biết, bởi hắn vội vã đưa Phong Quang trở về chữa thương.
Phong Quang nghe đến đó, liền lựa chọn im lặng, cũng không biết có nên thương cảm cho Thiên Tức hay không... :))
*x*wx*xx*x+*x*x*x**
(1) Khí Hải: Huyệt đạo nằm dưới rốn một đoạn ngắn [khoảng 2-3cm] trong các truyện tu tiên vẫn được xem là nơi tập trung linh khí, tu vi.