Quyển 29 - Chương 6: Công lược phù thủy hắc ám
Quyển 29 - Chương 6: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 6: Công lược phù thủy hắc ám
Mang một chút xíu áy náy đối với Darren, Phong Quang dùng ba ngày để viết bản kiểm điểm dài một ngàn chữ.
Không phải cô không nghĩ tới việc để thị nữ bên cạnh hỗ trợ, nhưng thị nữ thiện lương lại chỉ dùng dáng vẻ muốn tốt cho công chúa điện hạ mà nói:
"Công chúa điện hạ, sám hối với Tòa Thánh thì cần phải chân thành, nếu muốn được Chúa tha thứ, vậy chỉ có thể để công chúa điện hạ thành tâm làm tốt nhiệm vụ mà Giám mục đại nhân giao cho."
Đúng vậy, người ở đây không ai hoài nghỉ lời nói của người trong Giáo hội cả.
Phong Quang nhịn, cô không thể không dùng bàn tay nhỏ bé của mình vừa lật từ điển, vừa viết cho xong bản kiểm điểm dài một ngàn chữ, còn Darren trong lúc vô tình bị cô đẩy xuống nước... Thôi được rồi, Darren là phạm nhân của Giáo hội, cho dù Phong Quang không gây ra chuyện như thế, thì Darren cũng sẽ chết thảm hơn khi chịu hình phạt trên giá treo cổ.
Phong Quang viết xong bản kiểm điểm, lại còn phải đích thân giao cho Hermann xem. Hermann làm việc luôn luôn nghiêm khắc, nếu muốn lừa dối qua cửa trước mặt hắn thì căn bản là chuyện không thể. Đây cũng là lý do vì sao Phong Quang có thể thật sự tĩnh tâm viết cẩn thận từng câu từng chữ trên bản kiểm điểm, vì nếu cô viết qua loa cho xong, cô tuyệt đối sẽ bị trừng phạt thảm hại hơn nhiều.
Sau giờ Ngọ, Hermann ngồi trong đình nghỉ chân ở vườn hoa, rũ mắt nhìn trang giấy trong tay mà không nói, một tay khác của hắn đang cầm một cây bút lông ngỗng.
Từ vài phút trước khi Phong Quang đưa cho hắn bản kiểm điểm, hắn vẫn luôn an tĩnh thế kia, Phong Quang cũng ngoan ngoãn đứng im, khó có khi lại thấp thỏm đến vậy.
Một hồi lâu sau, Hermann đặt đồ trong tay xuống, hắn trầm giọng,"Công chúa điện hạ."
"Dạt"
Phong Quang run rẩy, lập tức tích cực đáp lời.
"Những chữ sai trong đây ta đã đánh dấu cho cô rồi. Sau khi trở về, hy vọng công chúa điện hạ có thể chép mỗi từ đơn viết sai ra hai mươi lần."
Vẻ mặt Phong Quang lập tức đau khổ, cô ỉu xìu đáp lại một câu,"Vâng."
Vấn đĩ câ đã biết không thể cá lê với hắn. nhưng tới bâv ai3% câ cñna không thể không có lệ. Cho dù là thầy giáo văn học mà quốc vương tìm cho cô cũng chưa từng nghiêm khắc như thế."Công chúa điện hạ, cô có thể rời đi."
"Vâng."
Trước khi Phong Quang đi, cô nhón mũi chân, cầm lấy bản kiểm điểm trên bàn. Vẻ mặt của cô đại khái có thể hình dung là không thiết sống, người không yêu học tập, từ trước đến nay đều không thích chép chữ
Nhưng cha mẹ cũng đã nói với cô, phải cố hết sức không để xảy ra xung đột với Giáo hội. Phong Quang không muốn khiến cha mẹ mình khó xử, tuy rằng những việc nhỏ cô thường xuyên ngây ngô không rõ, nhưng với chuyện lớn, cô vẫn hiểu rõ ít nhiều, ví dụ như ở Hạ quốc, quyền lực của Giáo hội đã không thua gì quyền lực hoàng thất. Phong Quang vừa định rời đi, lại thấy có mấy người đang áp giải một người thanh niên đi tới. Người thanh niên bị áp giải kia mặt xám như tro tàn, dường như đã cảm thấy tai vạ đến nơi. Không phải lại là người muốn ám sát Giáo Hoàng đấy chứ?
"Giám mục đại nhân."
Một tu sĩ nói:
"Chúng tôi bắt giữ được tên đào binh này."
"Aietto."
Ánh mắt Hermann không cảm xúc bình thản nhìn đến người thanh niên bị áp giải kia,"Ngươi là binh sĩ nhất đẳng, vì sao muốn chạy trốn?"
Nhìn xem, ngay cả khi hắn hỏi người ta một câu cũng có thái độ cao cao tại thượng như thế.
"Ta là một quân nhân."
Trên mặt người thanh niên tên Aietto kia hiện ra cảm xúc phẫn nộ,"Chức trách của ta phải là giết địch trên chiến trường, chứ không phải đi bảo vệ cho một tiểu nha đầu hoàng thất!"