Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 1273 - Quyển 29 - Chương 28: Công Lược Phù Thủy Hắc Ám

Quyển 29 - Chương 28: Công lược phù thủy hắc ám Quyển 29 - Chương 28: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 28: Công lược phù thủy hắc ám

"Bẩm công chúa điện hạ..."

Tâm tình thị nữ kia cũng có chút thấp thỏm, đây là lần đầu tiên cô ta bị công chúa điện hạ nhìn chằm chằm như thế, cho nên khó tránh khỏi thấy khẩn trương,"Bởi vì Tòa Thánh mới chọn lựa ra Thánh Nữ, nên muốn đưa tới để quốc vương bệ hạ gặp qua."

Phong Quang lập tức hỏi:

"Chẳng lẽ nếu phụ thân cảm thấy không hài lòng với người này thì còn có thể đổi Thánh Nữ chắc?

"Điều này... em cũng không biết."

Cô cũng không trông cậy rằng thị nữ có thể trả lời được, người ta chẳng qua cũng chỉ là một thị nữ nho nhỏ mà thôi.

Phong Quang cũng không làm khó thị nữ này, sau khi chải tóc xong, cô quay đầu lại nhìn đang Eve ăn đồ ăn vặt nói:

"Chúng ta đi xem đi."

"Vâng, điện hạ." Eve cất đồ chưa ăn xong vào túi của mình, đồ ăn vặt này chính là mận khô Phong Quang cho cô ấy. Cô ấy đi theo Phong Quang ra khỏi tẩm cung công chúa, đi về phía đại điện nghị sự của quốc vương.

Chỉ là rất không khéo, khi đi đến nửa đường, Phong Quang liền bị cản lại, người cản đường cô chính là người cô không muốn thấy nhất.

"Tiểu thư mỹ lệ, tôi rốt cuộc cũng gặp lại em!" Richard kích động đi tới.

Quả nhiên, càng sợ cái gì thì cái đó càng dễ đến.

Richard dường như muốn ôm Phong Quang một cái, cô lại sợ tới mức không ngừng lui về phía sau, Eve rút kiếm chắn phía trước Phong Quang, lạnh mặt cảnh cáo,"Hoàng tử Richard, mong ngài chú ý hành vi."

Arnold vội vàng gọi một tiếng "Hoàng tử", lúc này Richard mới dừng lại, hắn tỏ vẻ xin lỗi nói:

"Là tôi quá kích động, tiểu thư mỹ lệ, xin tha thứ cho sự thất lễ của tôi."

Phong Quang căn bản là không muốn nhìn thấy hắn ta, cho dù Richard hiện tại đã không còn vẻ chật vật và suy yếu khi nằm trên bờ cát. Hắn mặc quần áo sạch sẽ, toàn thân đều tản ra hào quang mê người. Quả thực, hoàng tử tóc vàng luôn có sức hấp dẫn kỳ lạ với người ta, mà hoàng tử trong truyện cổ tích cũng thật sự đẹp như thế. Đương nhiên, số phụ nữ cảm thấy rung động đó sẽ không bao gồm Phong Quang.

Cô không kiên nhẫn nói:

"Ta còn có việc, mong ngài không cản đường."

"Tiểu thư mỹ lệ có việc gì?"

Richard vẫn khó hiểu mà hỏi:

"Không biết ta có may mắn được chia sẻ với tiểu thư mỹ lệ hay không?"

"Không thể."

Cô trực tiếp dùng hai chữ để cự tuyệt lòng "nhiệt tình" của Richard.

Richard lại không định từ bỏ, hắn tiếp tục đến gần một bước, chân thành nói:

"Nếu là chuyện ta cũng không thể chia sẻ, vậy nhất định là một chuyện rất khó giải quyết. Tiểu thư mỹ lệ, có lẽ em sẽ cảm thấy phiền toái với chuyện này."

Vì thế nên hắn ta mới cần lên sân khấu. Phong Quang bị người này bám lấy mà đau cả đầu, cô chưa thấy người nào nói một đằng lại hiểu sang một nẻo như vậy, thậm chí còn khiến cô cảm thấy muốn đánh người. Ngay lúc Phong Quang chuẩn bị ra lệnh cho Eve động thủ, một giọng nói khác lại vang lên,"Công chúa điện hạ."

Phong Quang nhìn lại, là Hermann. Hắn gật đầu, hơi khom lưng "Điện hạ ngày mới an lành." Lilith cũng hành lễ theo,

"Công chúa điện hạ ngày mới an lành."

"Ta bất an!"

Phong Quang nhìn cô gái đi theo phía sau Hermamn, bực bội đè nén nãy giờ liền lập tức bùng phát.

Đây là lần đầu tiên Lilith tới vương cung, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị công chúa điện hạ trong lời đồn này, nhưng thấy điện hạ dường như không thích mình, cô ta có chút khổ sở.

Hermamn nói:

"Điện hạ đang tức giận."

"Ta không tức giận."

Phong Quang lập tức phản đối, chẳng phải "lạy ông tôi ở bụi này" thì còn gì nữa.

Vẻ mặt Hermann khâna đổi "Yem ra câng chúa điên ha auả thức tức giận."

"Ta đã nói ta không tức giận!"

"Điện hạ."

Phong Quang mím môi nhìn hắn, trong mắt đều toát ra sự tức giận, thử hỏi sao có thể không tức giận đây? Hermann đến gần cô một bước, cô liền lui về sau một bước.

Hắn hỏi:

"Nếu điện hạ không tức giận, vì sao không dám tới gần ta một chút?"

"Ta có gì không dám?"

Phong Quang ngẩng đầu, không chịu thua liền đi tới trước mặt Hermamn.

Dưới chân Hermann chợt hiện ra ánh sáng ma pháp, lan tới dưới chân Phong Quang, trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì như cũ, chỉ hơi hạ thấp giọng,"Chúng ta cần nói chuyện."

Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng Phong Quang và Hermann đều biến mất không thấy đâu.
Bình Luận (0)
Comment