Quyển 29 - Chương 54: Công lược phù thủy hắc ám
Quyển 29 - Chương 54: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 54: Công lược phù thủy hắc ám
"Đúng là một chuyện rất nguy hiểm, nhưng vì nguy hiểm nên mới có được hồi báo lớn hơn."
Amold nói:
"Wendy, ngươi đoán xem, địa vị của ngươi ở trong lòng Hermann rốt cuộc có thể quan trọng hơn so với việc thờ phụng của hắn hay không ?"
"Đương nhiên là không!"
Phong Quang không chút do dự trả lời:
"Hermann đã trở thành Giám mục nhiều năm, từ nhỏ hắn đã được triết lý của Tòa Thánh hun đúc, chính ngươi không phải cũng rất rõ ràng sao? Năng lực tẩy não của Giáo hội đối với người đời mạnh cỡ nào cơ chứ!"
Ngay cả cha mẹ cô cũng chấp nhận từ bỏ cô. Tình thân còn không đáng kể khi đem so với "tín ngưỡng", thì hai chữ tình yêu này liệu có thể mạnh đến đâu?
Arnold lại nhẹ nhàng cười,"Ngươi tiếp nhân rất bình thản đấy. Nhưng mà, nếu không thử xem thì làm sao biết được? Ta muốn đánh cuộc một phen. Wendy, ngươi cũng nên đánh cuộc, xem giữa Tòa Thánh và người mình yêu, rốt cuộc Hermann sẽ lựa chọn thế nào?"
"Ngươi không thể làm như vậy!"
Phong Quang bắt lấy song sắt nhà tù. Cô không biết mình đang khủng hoảng vì sợ Hermamn sẽ xảy ra chuyện, hay sợ... Hermann sẽ từ bỏ mình.
Arnold đặt một khay đồ ăn trên mặt đất,"Ta biết ngươi không ăn nổi mấy thứ kia. Mấy món này là ta nhờ đầu bếp nấu, ngươi có thể yên tâm ăn. Hiện tại ta sẽ đi tìm Hermamn."
"Arnold!"
Phong Quang nhìn bóng dáng Arnold rời đi, cô gấp đến mức giậm chân, lại chỉ có thể lo lắng trong ngục. Rời khỏi ngục giam, tâm tình của Arnold dường như rất tốt, khi hắn tới nhà thờ thì trời đã gần tối, nhưng khi vừa bước vào hành lang tối tăm kia, Arnold liền nhận ra sự khác thường.
Hắn dừng chân,"Ta nghĩ lúc này hẳn ngươi cũng đã trở lại."
Từ trong một góc tối, một bóng người chậm rãi đi ra, là Hermann mặt không biểu cảm.
Arnold cười cười,"Trong nhà tù của vương cung không thể dùng ma pháp. Giám mục đại nhân, đối với chuyện không thể tự mình cứu Wendy, ngươi có cảm thấy nhụt chí không?" "Ngươi cố ý động tay trong lúc ta ra ngoài nhiệm vụ."
Hermann đến gần một bước, bóng dáng hắn xuất hiện giữa hoàng hôn thoạt nhìn có vẻ gầy guộc.
Arnold nói:
"Nếu có ngươi ở đây, ta nhất định sẽ không bắt được Wendy."
"Ngươi rất biết tự hiểu lấy mình"
Lúc trước có thôn dân báo lên rằng trong thôn xuất hiện người của Hiệp hội Phù thủy, nghe nói mức độ nguy hiểm rất cao nên Hermann dẫn người qua đó. Khi hắn biết tin liền gấp rút trở về, nhưng Phong Quang đã sớm bị bắt lại.
Arnold còn nói thêm:
"Ngươi rất rõ mục đích của ta. Hiện giờ ngươi có thể lựa chọn, muốn Wendy hay muốn tiếp tục trung thành với tín ngưỡng của ngươi."
"Việc này không cần lựa chọn."
Ánh mắt Hermann tối sầm,"Trên thế giới này không gì có thể so với Wendy."
"Giám mục đại nhân đúng là si tình."
Arnold cười như không cười, khen ngợi một câu.
Đúng lúc vào lúc này, một đám người của Tòa Thánh đi tới,"Giám mục Hermann, hóa ra ngài đã trở lại. Tốt quá, chúng tôi vẫn đang chờ ngài xét xử Thánh Nữ Hắc Ám."
"Không cần chờ."
Giọng nói không chút cảm xúc của Hermann phát ra. Hắn xuyên qua đám người.
Theo từng bước chân của hắn, dưới ánh sáng hoàng hôn, những luồng máu bắn ra hết đợt này đến đợt khác .
Mắt Arnold trợn to, nhìn những người đó không kịp phát ra bất cứ âm thanh nào đã hóa thành một đống máu thịt rơi xuống đất.
Phía sau Hermamn là máu tươi trải thành thảm, hắn đã tới trước mặt Arnold,"Trả Wendy cho ta. Ta có thể biến Giáo hội này thành biển máu."