Quyển 2 - Chương 3: Công lược hoàng thượng nước địch
Quyển 2 - Chương 3: Công lược hoàng thượng nước địchQuyển 2 - Chương 3: Công lược hoàng thượng nước địch
Hắn là một người nam nhân biết thương hoa tiếc ngọc ư? Đương nhiên không phải. Chỉ là do hắn bị thương, nhiệt độ cơ thể đang tăng cao nhắc nhở hắn phải tìm chỗ nghỉ ngơi một chút mà thôi. Đáng tiếc vị đại tiểu thư này không hề hay biết. Đương nhiên cô không biết cũng là một loại may mắn, tránh cho cô khỏi nảy sinh ý định chạy trốn, nếu không trên cổ cô chắc chắn sẽ lưu lại một dấu kiếm.
Nam tử khép mắt lại chỉ muốn chợp mắt một lát chứ không hề có ý ngủ say. Nhưng dần dần, ý thức của hắn cũng bắt đầu mơ hồ. Mãi đến lúc một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt lên trán, hắn mới kinh ngạc nhận ra phản ứng bản thân trở nên trì độn, ngay đến một người phụ nữ không biết võ công lại gần mình lúc nào hắn cũng không phát hiện ra.
Hắn xốc lại tỉnh thần, nghe thấy tiếng người con gái chạy ra ngoài, trong lòng cảm thấy hơi bất lực. Hắn không mở mắt, nhưng thanh kiếm trong tay đã rút ra khỏi vỏ, để lộ ra sát ý. Tuy nhiên chỉ một lát sau, hắn lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa chạy lại, hắn bèn thu kiếm.
Lần này, một chiếc khăn ướt, mát lạnh đắp lên trán khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, hô hấp cũng trở nên thư thái hơn nhiều. Con người một khi đã thấy dễ chịu sẽ không nhịn được mà thả lỏng cơ thể. Đây chính là điểm yếu của con người.
Tiết trời tháng ba, buổi sáng chính là thời điểm thích hợp nhất để ngủ nướng. Ánh bình mình chiếu rọi hòa cùng tiếng chim hót khiến người ta cho dù đã thức dậy cũng chỉ muốn nằm lì ra đó không nhúc nhích.
Nam tử dựa vào tường, châm rãi nghiêng đầu nhìn sang thiếu nữ đang cuộn mình. Nàng còn đang ngủ, đầu tóc được vấn chải kỹ càng giờ đã hơi rối phục trang đắt đỏ trên người cũng bẩn đi. Nàng đi chân trần, giày vớ đều đặt bên đống lửa, mười đầu ngón chân trắng trẻo mềm mại giẫm trên rơm trông càng thêm đáng yêu. Đêm qua trời tối, người liều lĩnh nào đó đã không cẩn thận giẫm vào vũng nước.
Hắn không nhìn nàng nữa, dời tầm mắt đi, lấy miếng khăn tay ướt trên trán xuống, nhìn chằm chằm vào đống lửa, không rõ đang nghĩ gì, hoặc cũng có lẽ là hắn chẳng nghĩ gì cả. Một lúc sau, thiếu nữ ngủ nướng bị tiếng chim hót vang lừng đánh thức.
"Buổi sáng tốt lành, Hạ tiểu thư!"
Phong Quang mở bừng mắt ra, còn chưa kịp tiêu hóa nụ cười xán lạn của nam tử đối diện thì hắn đã ném tấm khăn tay lên mặt cô.
"Đi rửa mặt đi, có gỉ mắt." Hắn cười bảo. Phong Quang đơ mặt, suýt chút thì quơ lấy hòn đá bên cạnh ném hắn. Cô hừ mạnh một tiếng, đi chân trần tới bên đống lửa để xỏ giầy, sau đó lại nghiêng đầu hừ với hắn một tiếng nữa mới đi tới bờ suối nhỏ trước ngôi miếu hoang rửa mặt. Hắn vuốt cằm:
"Chậc, thì ra nàng ta cũng không phải người không biết giận là gì!"
Nói thừa, là người ai chả biết giận!? Sau đó, bọn họ chỉ đi mấy chục phút đồng hồ đã thoát khỏi cánh rừng, đến một nơi gọi là Đồng Thành. Nhưng vừa đi vào bên trong, bọn họ liền phát hiện cổng thành dán một tờ lệnh truy nã.
"Trọng thưởng cho ai bắt được gian tế Quảng Lưu Quốc. Gian tế bắt theo một quý nữ làm con tin. Nếu ai cung cấp được thông tin, thưởng hai nghìn lượng vàng." Trên lệnh truy nã còn có hình vẽ chân dung hai kẻ gian tế.
Phong Quang liếc nhìn từ xa, cô không thể không thừa nhận, họa sư này vẽ khá giống, nhưng bên trên lại không có hình vẽ cô. Nghĩ cũng phải, nếu để thiên hạ biết quý nữ bị bắt theo kia chính là cô, thì cô sẽ bị mất hết trong sạch.
Cô quét mắt nhìn những người xung quanh, muốn cầu cứu, nhưng đành bất lực vì đã bị điểm huyệt câm, hơn nữa lại còn bị hắn bấm mạch trên cổ tay.
"Tốc độ làm việc của Quỷ vương đúng là không tệ." Đến lúc này hắn vẫn còn tâm tư khen ngợi kẻ địch đôi câu:
"Hạ tiểu thư, xem ra chúng ta đành phải cải trang rồi."
Dứt lời, hắn tiện tay quẹt một lớp bụi trên bờ tường, bôi hết lên mặt cô. Khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo ngay lập tức biến thành khuôn mặt nhem nhuốc trông rất buồn cười. Cô trừng mắt tức giận. Mẹ kiếp, đây là cải trang sao, hắn định bắt nạt nhân lúc cô không thể phản kháng được đúng không?
Ánh mắt hắn tươi cười, hiện rõ ý "Phải, chính là bắt nạt người lúc ngươi không thể phản kháng!"
Đương nhiên là không thể cải trang một cách đơn giản như thế này được. Hắn dắt Phong Quang vào một tiệm y phục, trực tiếp ném một đỉnh vàng lên quầy rồi tự tay chọn một bộ nam trang cho cô.
Lúc Phong Quang thay xong đi ra, cô đã biến thành một công tử có thân hình mảnh khảnh, gầy yếu. Còn hắn cũng thay một bộ y phục màu xám sạch sẽ gọn gàng. Mãi đến lúc vào phòng trọ trong khách điếm, Phong Quang mới lấy lại quyền được nói chuyện. Vừa mở miệng, cô đã thốt ra một câu: Nam tử nhướn mày: "Chỉ chung một gian phòng mà thôi, ai nói muốn ngủ cùng cô?"
"Ngươi!"
Cô cứng họng, sau đó lại thở phì phì tức giận chống chế:
"Ta không muốn ở cùng một gian với ngươi."
Hắn ngồi xuống, nhàn nhã rót cho mình một ly trà: "Lí do?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân!"
"Hiện tại trong chúng ta không có ai là nữ." Cúi đầu nhìn một thân nam trong mình đang mặc, Phong Quang nghiến răng:
"Ta cũng không chơi trò long dương chỉ phích(1)!"
"Khụ khụ..." Hắn vừa uống được hụm trà, nghe Phong Quang nói vậy liền bị sặc, mãi một lúc sau mới xuôi được:
"Ta thích nữ nhân."
"Ồ... Hả!?" Phong Quang suýt bị dắt mũi xong mới ngớ ra, nói đến cùng, cái vấn đề này chẳng phải sẽ vòng lại lúc ban đầu sao? Cô ngồi xuống đối diện hắn:
"Chẳng qua người sợ ta chạy thôi phải không? Ta xin thề, ta tuyệt đối sẽ không lén lút bỏ trốn!"
"Phản đối vô hiệu."
"Tại sao?"
"Ta không tin ngươi."
"Nhưng ta..."
"Yên tâm đi, hai chúng ta một người ngủ giường, một người ngủ đất. Hắn chốt lại một câu, sau đó bày tỏ thái độ "ta đã hết kiên nhẫn rồi đấy". Phong Quang vẫn chưa quên thân phận con tin của mình, thấy không thay đổi được gì, cô chỉ đành nuốt cục tức vào trong.
Được rồi, ngủ tách ra vẫn tốt hơn hai người một nam một nữ cùng chen trên một chiếc giường. Chỉ là, cô không nghĩ tới... Người ngủ đất lại chính là cô!
Hắn nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn cô cười:
"Sao nào, còn chưa ngủ? Muốn ngủ cùng giường với ta à? Ừ, chuyện này cũng không hẳn là không được..."
Phong Quang trừng mắt lườm hắn, chấp nhận lấy đất làm đệm, thổi tắt ngọn nến, cô trải quần áo nằm xuống đất, trong lòng không ngừng tự an Ủi mình- "Hắn đang bị thương, cô phải nhường nhịn hắn... Con mẹ nó!"
Càng nghĩ càng tức! Nằm quay lưng về phía giường, Phong Quang cắn chặt móng ngón tay trái của mình, nguyền rủa cái tên nam nhân không phong độ kia, Khi mặt trăng treo trên lưng trời, ánh trăng ảm đạm chiếu qua khung cửa sổ vào phòng, rơi trên mặt sàn. Trong phòng im ắng không một tiếng động, bóng tối phủ lên thân người đang chìm say trong giấc mộng, càng khiến không gian trở nên tĩnh mịch. Hạ Phong ngủ rất say, ngay đến móng ngón tay cũng quên không rút ra.
Nam tử im lặng đứng nhìn trong chốc lát rồi bay ra từ cửa sổ, đến trước một tửu lâu đã đóng cửa từ lâu. Hắn phải đi gặp một người.
"Ra đi."
Hắn nói. Âm thanh nhanh chóng vang vọng trong gió đêm. Một nam nhân gầy gò từ trong bóng tối bước ra.
"Sao, tiểu thư nhà ngươi không tự mình đến gặp ta, lại phải người đến?"
"Tiểu thư ở bên cạnh Quỷ vương, không thể đến được."
"Ổ, thế ư? Không biết sau khi tiểu thư người uống thuốc giải ta đưa, thân thể chuyển biến tốt chứ?"
"Tiểu thư nói ngươi không nên đi hoàng cung."
"Ta cũng hết cách." Hắn làm bộ làm tịch than thở:
"Nàng trúng độc của ta, thà chết cũng phải chết bên Tiêu Nhược. Nếu ta không đến đưa giải dược, chẳng phải nàng đã hương tiêu ngọc vẫn sao?"
"Tiểu thư nói ngươi nên thả thiên kim phủ Thừa tướng ra, nếu không sợ rằng người sẽ không ra khỏi đất Đại Duy quốc được."
Hắn cười: "Nàng muốn ta thả, ta càng không thả, hơn nữa ta còn có thể đi ra khỏi Đại Duy quốc. Người về trả lời với nàng nguyên văn như vậy, xem lần này ai cược thắng."
Mây đen che khuất bóng trăng, người trong bóng đêm biến mất như chưa từng xuất hiện. Tử sĩ của Ngân Diện quân sự quả nhiên không phải dạng tầm thường. Tâm tình hắn khá tốt, dùng khinh công bay về. Vừa đi vào khách điếm, hắn liền nhếch môi cười. Ái chà, tiểu thư tôn quý phủ Thừa tướng không thấy đâu nữa rồi, thế này phải làm sao đây?...
Trong căn phòng u tối, đầu óc Phong Quang bị mê hương làm cho mê man nặng trĩu. Vốn dĩ cô ngủ rất say, cộng thêm hít phải mê hương, theo lý thì không thể tỉnh lại. Nhưng cô đã bổ sung cho cơ thể mình chút điểm kháng độc, không nhiều lắm, vậy nên cũng không đến mức hoàn toàn mất đi ý thức. Vì thế lác hai tên nam nhân vác cô đi ceâ đã bi đánh thức. "Chưởng quỹ, đúng là ông có mắt nhìn, tiểu nha đầu này da dẻ mịn màng, chắc chắn sẽ bán được rất nhiều tiền."
"Nữ cải nam trang kiểu này ta gặp nhiều lần lắm rồi, chỉ với thủ đoạn bọn này mà cũng đòi thoát khỏi đôi hỏa nhãn kim tỉnh của ta sao?"
"Phải, phải, chưởng quỹ thật anh minh."
"Nhưng mà không thấy tên nam nhân trong phòng đâu, thấy hắn bắt tiểu nha đầu này nằm trên sàn chắc chắn là bọn chúng cũng chẳng có tình cảm gì, nếu tên đó tìm đến, cứ dứt khoát bảo tiểu nha đầu này chạy mất rồi xong."
"Dạ dạ dạ, chưởng quỹ suy nghĩ thật chu đáo."
Phong Quang mê man, tay chân cô đều bị trói trên ghế, trong bóng tối, hai người đằng trước không hề phát hiện ra cô đã tỉnh lại. Cô nhận ra hai người đang nói chuyện, chính là chưởng quỹ và tiểu nhị của khách điếm này. Tên chưởng quỹ có bộ ria mép cong vểnh nói đầy đắc ý:
"Mấy ngày trước Câu Lan Viện còn đang giục ta tìm hàng tươi mới, hôm nay liền dâng đến cửa một người vùng khác. Ta đây sắp phát tài rồi, ai cũng không ngăn nổi."
Tên tiểu nhị nịnh nọt: "Đương nhiên, ngay đến ông trời cũng đang giúp chưởng quỹ phát tài."
Chưởng quỹ liếc mắt nhìn sang chỗ Phong Quang:
"Lần này hàng có nhan sắc, nhất định sẽ bán được giá hời, đợi lấy được tiền rồi, sẽ phát tiền thưởng cho người trước. Sau đó, nghe nói ở phía Đông thành có quả phụ chết chồng không có tiền mai táng, còn trẻ trung xinh đẹp..."
Tên tiểu nhị lộ ra vẻ mặt "tôi hiểu": "Chưởng quỹ thích náo nhiệt, chỉ bằng nạp thêm người thiếp nữa, cho náo nhiệt hơn."
"Nạp thiếp, ừm, không tệ, có lý!" Ánh mắt chưởng quỹ lóe sáng. Đột nhiên, ánh kiếm lóe lên.
*********
(1) Long dương chỉ phích: ý chỉ đồng tính luyến ái nam.