Quyển 7 - Chương 4: Công lược nhiếp chính vương
Quyển 7 - Chương 4: Công lược nhiếp chính vươngQuyển 7 - Chương 4: Công lược nhiếp chính vương
"Nói ra cái ngươi thấy? Không ngại nói thử, ngươi nhìn thấy gì?"
Phong Quang cảm thấy rất thích thú.
Tô Nhứ cau mày, ánh mắt hiện lên sự thương hại:
"Tiểu nữ thấy một cảnh máu tanh... Nhiều hơn nữa thì là thiên cơ bất khả lộ."
"Cô nương đúng thật có bản lĩnh thông thiên?"
Vẻ mặt Phong Quang thay đổi, trong giọng của cô kèm theo nửa tin nửa ngờ.
"Thông thiên thì không dám, tiểu nữ chỉ là linh cảm mạnh hơn người thường thôi."
"Nếu đã là vậy..."
Phong Quang nhìn Cố Ngôn bên cạnh, cô cười nói:
"Vậy Tô Nhứ cô nương xem thử vị công tử này có quan hệ gì với ta?"
Gương mặt anh tuấn của Cố Ngôn đang nở nụ cười dịu dàng, mặc cho Phong Quang nói, hắn không chen miệng.
Cô muốn thử thách bản lĩnh của nàng ta.
Tô Nhứ không thấy phiền vì sự nghỉ ngờ của Phong Quang, ngược lại nàng ta bình tĩnh hòa nhã, hai ngón tay bấm quả tính, rất nhanh, nàng ta đã có kết quả:
"Vị công tử này là thúc thúc của cô nương."
"Ngươi đoán sai rồi."
Tô Nhứ hơi ngẩn người:
"Vị công tử này không phải thúc thúc của cô sao?"
"Không phải."
Phong Quang lắc đầu, tiếp theo ôm lấy vai Cố Ngôn, gương mặt và nụ cười xinh như hoa:
"Chàng ấy là tướng công của ta."
Cố Ngôn cứng người. Tô Nhứ điểm tĩnh, nàng ta dùng giọng đầy khoan dung nói:
"Nếu cô nương không thích tiểu nữ, cũng không cần cố tình giả vờ để chọc tức tiểu nữ."
"A¡ nói là †a cố tình chi? Chàng ấy vến là tướng công của†a" Phong Quang nắm lấy cổ áo Cố Ngôn, kéo đầu hắn xuống, hôn mạnh lên môi hắn. Cố Ngôn chỉ cảm thấy chiếc môi ấm áp dán vào môi mình, thậm chí còn có một chiếc lưỡi nóng bỏng đang quét môi mình. Người hắn cứng đờ, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô đã vội lui ra.
Phong Quang lẳng lơ liếm góc miệng của mình, ngón trỏ điểm nhẹ giữa môi, cô đè thấp giọng nói:
"Ngươi cảm thấy ta sẽ làm vậy với thúc thúc của mình hay sao?"
Tô Nhứ đứng ngây như phỗng. Đám người đứng xem tròn cả mắt. Dù suy nghĩ của người dân nơi đây có thoáng thế nào đi chăng nữa thì chuyện hôn nhau trên đường tuyệt đối chưa từng xảy ra.
"Phong Quang."
Cố Ngôn quát nhẹ, hiếm khi thấy người ôn hòa như hắn nổi giận.
Phong Quang cười ngọt ngào, cô thân mật ôm lấy vai hắn, thể hiện rõ là một kiều thê tôn sùng phu quân:
"Tướng công, không phải chàng nói dắt thiếp đi tửu lầu ngon nhất ăn cơm sao? Thiếp đói rồi, giờ mình đi nhé."
Giọng nói ngọt ngào của cô khiến người khác không thể nghỉ ngờ, nói không chừng còn đang ngưỡng mộ nam nhân có kiều thê xinh đẹp như vậy. Nhưng tâm trạng Cố Ngôn giờ khó mà hình dung vì bình thường hắn thấy bộ dạng phong lưu của cô quá nhiều rồi.
Phải đó, chẳng phải cô thích nhất là chọc ghẹo nam nhân sao?
"Được, ta sẽ dẫn nàng đi ăn cơm."
Cố Ngôn mỉm cười nho nhã, đưa tay xoa đỉnh đầu của cô, nói nhỏ nhẹ:
"Nương tử, chúng ta đi."
Phong Quang được hắn nắm tay dẫn ra khỏi đám đông trong lòng cô bỗng thấy không ổn.
Quả nhiên, vừa vào hẻm nhỏ không người, Cố Ngôn ép cô vào góc, hẳn nhếch mép nói:
"Bệ hạ, thần cần một lời giải thích."
"Giải thích?"
Phong Quang giả vờ không hiểu:
"Ta là quân, thúc là thần, ta đụng vào thúc đó là vinh hạnh. Vương thúc, thúc muốn ta giải thích gì?"
"Bệ hạ, ngoài quan hệ quân thần ra, ta là vương thúc của người."
"Ð^¬o qauiÂn thần trước hav luân lý làm người trước? Vưởng thúc thav †a cai quản triều chính bao lâu nay, ta muốn nghe thử đáp án của người."
"Thời điểm khác nhau, đáp án cũng khác nhau."
Phong Quang rút tay đang bị nắm ra, cô dựa vào tường, nói lăng nhăng:
"Vương thúc, người cũng không phải họ Hạ, suy cho cùng cũng không phải người của hoàng thất.
"Đợi trẫm đủ mười tám tuổi, lấy lại quân quyền, nếu trẫm muốn cách chức người, người thấy sao? Trẫm muốn nạp người làm hoàng phu, người thấy thế nào?"
Cố Ngôn mặt không đổi sắc:
"Quân muốn thần chết, thần không thể không chết."
"Nói như vậy. ."
Ngón tay Phong Quang khều cằm của hắn, dù cô thấp hơn hắn, nhưng động tác này không hề buồn cười, ngược lại lại là tràn đầy khêu gợi, cô hì nhẹ một tiếng:
"Trẫm muốn nạp người làm hoàng phu, người cũng không có ý kiến, đúng không?"
"Bệ hạ, xin tự trọng."
Cố Ngôn lùi một bước né khỏi tay cô, ung dung bình tĩnh.
Phong Quang rút tay, uể oải nói:
"Ta chỉ là nói chơi thôi, vương thúc nghiêm túc quá không vui chút nào." Cô quay lưng bỏ đi.
Cố Ngôn đi theo sau lưng cô:
"Bệ hạ muốn đi đâu?"
Cô ra khỏi con hẻm:
"Chẳng phải nói là dắt ta đi ăn cơm ở tửu lầu ngon nhất sao? Giờ chúng ta đi ăn cơm."
"Bệ hạ..."
Cô không quay đầu chỉ đính chính lại:
"Là Phong Quang."
Hắn làm theo lời mà gọi tên cô:
"Phong Quang!"
"Ừ2" Bước chân Phong Quang ngưng lại:
"Đương nhiên ta biết tửu lầu không ở bên đó, chỉ là ta thấy cảnh đẹp nên muốn qua đây xem thử."
Cố Ngôn rất thông minh không có đáp trả câu nói của cô.
Túy Khách Cư là tửu lầu tốt nhất Đế Đô, cũng là tửu lầu đắt nhất, trừ quan lớn và những người giàu có, người thường không có tư cách vào nơi đây. Cố Ngôn đặt một phòng đặc biệt ở lầu hai, đây là đặc quyền hắn có được khi Túy Khách Cư mới xây dựng.
Phong Quang mở cửa sổ ra, phía dưới chính là đường phố ồn ào náo nhiệt.
Cô nhìn một chút rồi quay vào bàn:
"Vương thúc, ta không ngờ lúc nhàn rỗi thúc lại thích ra đây ngồi."
"Chẳng qua cũng chỉ đến đây được bốn, năm lần thôi. Thần phải xử lý rất nhiều chuyện triều chính, đâu có thời gian rảnh chứ?"
Cố Ngôn uống trà xong thì đặt ly xuống, liếc mắt nhìn cô.
Phòng kế bên phát ra âm thanh kỳ lạ. Đương nhiên Phong Quang cũng nghe thấy. Bên vách tường phát ra tiếng ngâm nga dễ chịu của nữ tử, nghe như đang cố kìm nén mà không cách nào khống chế nổi bản thân. Tiếng kêu rên đó có thể khiến người khác bủn rủn cả người.
Đôi mắt cô sáng rực:
"Cố Ngôn, cách âm ở đây hình như không tốt lắm. Người nói xem phòng kế bên đang làm gì chứ? Nữ nhân đó hình như rất đau đớn, chúng ta cần đi cứu nàng ta không?"
Câu giả vờ hồ đồ không biết của cô vừa đúng lúc khiến Cố Ngôn càng e ngại hơn:
"Ta đi tìm chưởng quẩy xử lý việc, Bệ hạ không cần suy nghĩ quá nhiều."
"Ôi chao, sao phải phiền như vậy?"
Phong Quang kéo tay hắn, cản lại động tác đứng dậy của hắn, tiếp đó cô tự đi đến tưởng, gõ mạnh:
"Công tử kế bên, có lẽ ngươi cần một bát canh tráng dương đó. Giọng cô nương kia giả vờ thật nghiêm túc, ta sợ cổ họng nàng ta sẽ hỏng mất."
Phòng kế bên lập tức trở nên im ắng. Cô quay về bàn, đắc ý nói với Cố Ngôn:
"Người xem, chẳng qua chỉ là chuyện mất một hai câu nói, sao lại làm Cố Ngôn: "..."
Nhưng bỗng chốc, cửa phòng họ bị đá ra.
Một công tử mặc cẩm y xuất hiện ở trước cửa. Y phục của hắn ta tuy cao sang, chất liệu màu lam cũng rất quý giá nhưng mặc trên người hắn ta lại có cảm giác dâm đãng.
Bởi vì, hắn chỉ tùy tiện khoác y phục lên người, khi hắn bước đi, có lúc sẽ lộ ra bờ ngực trắng ngẩn, rắn chắc và bắp đùi với đường cong hoàn mỹ. Phía sau hẳn là một nữ nhân ăn mặc diêm dúa.
Phong Quang huýt sáo:
"Công tử, ngủ với ta không?"
Tiếp đó mắt cô tối sầm lại, vì Cố Ngôn đã lấy tay che đi tầm nhìn của cô, chỉ nghe tiếng Cố Ngôn nói:
"Khiếm nhã không nên nhìn."
Phong Quang tiếc nuối bĩu môi, cho nên ta nói lúc nhìn người đẹp thì không nên có trưởng bối ở đó.