Quyển 29 - Chương 57: Công lược phù thủy hắc ám
Quyển 29 - Chương 57: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 57: Công lược phù thủy hắc ám
Lịch sử của Tòa Thánh quả thực không mấy ai biết rõ, nhưng dù vậy cũng có thể hiểu được lịch sử này tuyệt đối không ngắn ngủi.
Giáo Hoàng của Tòa Thánh đã đổi qua mười ba đời... Nếu nói mỗi đời Giáo Hoàng đều là một người duy nhất, vậy Hermann rốt cuộc là dạng yêu quái gì?
Lần đầu tiên Arnold có cảm giác hoang mang như vậy, so với khi hắn phải đối mặt với sống chết hồi niên thiếu còn hơn nhiều. Bởi người đàn ông hắn đang đối mặt có lẽ đã không thể coi là "người" nữa.
Cho dù Arnold không hiểu ma pháp, nhưng hắn cũng có thể nhìn ra được, thân thể trẻ con nằm trong quan tài, và cả hai chữ "thể xác" trong miệng Hermann... đều không phải thứ gì tốt.
"Ngươi dùng dị pháp kéo dài sinh mệnh, đây là chuyện trái ngược với tự nhiên. Ta dám nói, điều này hoàn toàn không phù hợp với triết lý cứu thế của Tòa Thánh, nếu điều người nói là thật, Tòa Thánh do một tay người sáng lập, vậy Tòa Thánh phải đại diện cho tư tưởng của chính ngươi mới đúng, vì sao..."
"Cái gọi là cứu thế..."
Hermann dường như cười khẽ một tiếng,"Thật đúng là trò cười."
Arnold khựng lại,"Ngươi có ý gì?"
"Mới đầu, Tòa Thánh cũng không gọi là Tòa Thánh."
Hermamn nói:
"Nơi này đã từng là y viện Thánh Đức."
Những lời này rõ ràng đã vượt qua nhận thức của Amold, hắn nhất thời không nói được thành lời.
Từ rất lâu trước đây, Tòa Thánh vẫn chưa tồn tại, nơi này vẫn còn là một y viện, mà Hermann chính là bác sĩ trong y viện đó. Thế giới lúc ấy vẫn chưa phân chia rõ giới hạn "đen" và "trắng" như bây giờ, người thuộc tín ngưỡng Ánh Sáng và người theo tín ngưỡng Bóng Đêm vẫn có thể hòa bình chung sống, mà bác sĩ Hermann của y viện Thánh Đức cũng có tiếng là tận tâm.
Rồi đến một ngày, hai đại tộc trưởng của tộc Sáng và Tối đều do tuổi già mà cùng vào y viện, người phụ trách chẩn trị cho bọn họ lúc đó chính là Hermamn.
Nói là chẩn trị, kỳ thật cũng chỉ là dùng thuốc thang để trì hoãn tốc độ Ở phòng bệnh, Hermann đồng thời tiếp xúc với hai người đứng đầu thuộc tín ngưỡng Bóng Tối và Ánh Sáng, hắn lại chỉ cảm thấy châm chọc. Bất kể sức mạnh của tín ngưỡng lớn mạnh tới đâu cũng không thể khiến một người già cả sắp chết trở lại tuổi thanh xuân khỏe mạnh được.
Lúc đó, mỗi khi Hermann đi ngang qua chào hỏi đồng nghiệp hay cự tuyệt những nữ đồng nghiệp theo đuổi mình... Hắn đều không nhịn được mà nghĩ đến, có lẽ không lâu sau, trên mặt những người này cũng sẽ đầy những nếp nhăn.
Từ khi đó, Hermanmn bắt đầu làm thực nghiệm.
Thực nghiệm này được tạo ra không phải vì Hermann muốn theo đuổi sự sống vĩnh cửu, mà vì bốn chữ "sự sống vĩnh cửu" này từ cổ chí kim đều chưa một ai hoàn thành được. Đối với Hermann, dù bất kể là chuyện gì, chỉ cần liên quan đến ba chữ "bất khả thi" thì đều vô cùng có sức hút.
Hermann cũng không thiếu người để thực nghiệm, những người bị bệnh nguy kịch đó, để sống sót thì bọn họ có thể chấp nhận bất cứ chuyện gì. Thực nghiệm của Hermann đối với bọn họ mà nói không khác gì một cây rơm cứu mạng duy nhất.
Thực nghiệm của Hermann thành công, hắn được những người đó tôn là "Thần".
Bất tri bất giác, y viện Thánh Đức biến thành trụ sở của Tòa Thánh, mà hắn cũng trở thành Giáo Hoàng. Cho dù hắn cảm thấy đây là một hành vi hết sức ngu muội, nhưng hắn cũng không có lý do gì mà cự tuyệt.
Tín đồ của hắn ngày càng đông đúc, vật thí nghiệm của hắn cũng càng lúc càng nhiều.
Đây là sự ra đời của Tòa Thánh.