Quyển 30 - Chương 6: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 6: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 6: Công lược kiếm tiên tàn tật
Phong Quang chưa từng nghĩ tới, mình sẽ dùng phương thức kỳ lạ như vậy đè chết một người... Càng khiến cô cảm thấy bi thương chính là, hồn phách nữ tử kia đã bị Đầu Trâu Mặt Ngựa câu ra, đang nhìn Phong Quang bằng ánh mắt ai oán.
Phong Quang... cô chột dạ.
"Công chúa điện hạ không cần thấy có lỗi."
Mặt Ngựa nói:
"Nữ tử này tâm địa bất chính, mệnh số vốn sẽ không lâu dài, công chúa quấy nhiễu mệnh số của nàng ta cũng là giúp người khác bớt đi một kiếp nạn."
"Giúp người khác bớt đi một kiếp nạn?"
Phong Quang đang nghỉ hoặc, Đầu Trâu Mặt Ngựa đã đồng thanh:
"Tiểu tiên còn có chức trách trên người. Công chúa điện hạ, xin cáo lui."
Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã biến mất rồi.
Tiếng bàn luận của quần chúng xung quanh lúc này mới lọt vào tai Phong Quang."Cô nương này từ trên trời giáng xuống, chẳng lẽ là tiên nữ?"
Quả thực Phong Quang vốn xinh đẹp, lại thấy cô từ trên trời giáng xuống, mọi người tiền có suy đoán này. Lại có người nói:
"Nào có tiên nữ nào đi đè chết người?"
Lời vừa nói ra, lại có người kinh hãi,"Chẳng lẽ là yêu nữ?"
Mí mắt Phong Quang giật giật, lại càng thêm xấu hổ, cô thân là tiên nữ lại đè chết người, đúng là ngượng ngùng thật.
Cũng đúng lúc này, Phong Quang mới chú ý tới nam nhân bạch y trước mặt.
Đôi mắt hắn quả thực trong suốt như thủy tỉnh, khóe mắt lại khế nhếch, tạo thành vẻ phong tình cực đẹp, môi hơi mỏng, dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể nở nụ cười khiến người ta say mê.
Cũng không phải nói người này đẹp đến đâu, chỉ là dù hắn đứng an tĩnh như vậy cũng có một sức hấp dẫn độc đáo, khiến người ta không tự chủ được mà dừng ánh mắt trên người hắn.
Phong Quang sống ở Thiên giới, cũng không phải chưa từng gặp những nam thần tiên có khí chất thanh lãnh lại cao quý, nhưng trước nay cô vậy. Không sai, chính là rung động.
Người nam nhân này quả thực quá dễ khiến người ta rung động, cũng khó trách nữ nhân bất hạnh vừa bị Phong Quang đè chết kia lại một lòng muốn bám lấy.
Xong rồi... Phong Quang hơi xoay người, cô hoảng loạn cắn ngón tay mình, xu hướng hiện tại của cô có vẻ như rất không ổn...
Còn chưa kịp để Phong Quang hoảng loạn bao lâu, bỗng nhiên một ông lão không biết đâu tao ra kêu lớn:
"Cháu gái ta!!!"
Ông lão "bộp" một tiếng quỳ gối bên cạnh nữ tử đã chết đi, chỉ riêng tiếng gọi thê tương bi thảm này cũng có thể khiến người ta cảm thán, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là một chuyện thống khổ cỡ nào.
"Ông cũng chỉ có một mình cháu là cháu gái!"
Ông lão nức nở nghẹn ngào,"Cháu chết rồi, một người già như ông biết phải sống thế nào đây! Dùng mạng của ông đổi cho cháu sống tại ông cũng nguyện ý!"
Ông lão khóc hết sức thê thảm, khiến Phong Quang vốn dĩ lương tâm bất an lại càng thêm áy náy, cô dịch từng bước qua đó,"Vị lão gia gia này... Ông đừng quá đau lòng, cháu gái ông chỉ là đi đầu thai chuyển thế, đi làm cháu gái người khác mà thôi..."
Câu an ủi này đúng là quá không có năng lực rồi.
"Nhất định là ngươi..."
Cô nào biết ông lão lại bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào nam nhân bạch y kia mà nói:
"Nhất định là ngươi, là ngươi hại chết cháu gái ta, đúng hay không!"
Nói đoạn, ông lão liền phẫn nộ lao về phía nam nhân kia.
Nam nhân vẫn chưa động, chỉ là tầm mắt hơi rũ, thấy được dao găm ông lão giấu trong tay.
"Đợi đất"
Phong Quang xông lên bắt lấy cánh tay ông lão,"Lão gia gia, cháu gái ông hoàn toàn không liên quan tới vị công tử này!"
Ông lão dường như vẫn chưa nghe được lời Phong Quang nói,"Ngươi là tên mặt người dạ thú, hôm nay hãy đền mạng cho cháu gái ta!"