Quyển 30 - Chương 18: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 18: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 18: Công lược kiếm tiên tàn tật
Bởi Phong Quang vô thức tăng thêm cho mình bản lĩnh biết nấu cơm giặt giữ, tuy nói bản lĩnh này cô vẫn chưa có được... nhưng cô đã rất nhanh chóng được người dân của An Vân Thôn tiếp nhận. Không chỉ thế, mà dưới sự kiến nghị của Văn Tu, Nam Kha còn cấp cho Phong Quang một gian nhà rất tốt.
Gian nhà tốt này nằm ngay cạnh nhà Nam Kha đang ở.
Thì chẳng phải chỉ thôn trưởng mới có thể ở nhà tốt hay sao, vậy những gian nhà tốt khác đương nhiên phải ở xung quanh nhà hắn rồi.
Ngày đầu tiên Phong Quang vào ở, cô còn chưa kịp nghỉ ngơi cho tốt đã phải đi nấu cơm.
Nhắc tới điều này, cô thực sự phải nói một câu: Quá kỳ quặc! Toàn bộ người trong thôn lại không một ai biết nấu cơm!
Trong thôn cũng không thiếu phụ nữ, thế nhưng không một ai biết nấu cơm cả. Phong Quang đứng trong phòng bếp nhìn rau dưa củ quả đặt đầy bàn, cô câm lặng trong chốc lát mới cúi đầu nhìn bọn nhỏ vẫn luôn đi theo bên cạnh mình. Từ khi đám nhỏ này biết cô có thể nấu cơm thì liền quanh quẩn bên cạnh cô không rời đi chút nào, quả thực là coi cô như tiên nữ tỷ tỷ mà đối đãi! Không đúng... cô vốn là tiên nữ cơ mà.
Chẳng qua chỉ mới đến thế gian có một ngày, vậy mà cô đã nhanh quên thân phận mình đến thế
Phong Quang đau đầu nhìn đám trẻ. Trước nay cô đều thích trẻ con, chính cô cũng cho rằng mình thường xuyên tràn đầy tình thương của mẹ, nhưng tình huống hiện tại đối với cô quả thật không tốt, bởi đám trẻ này đang trông mong nhìn cô là để chờ cô nấu cơm đó!
"Văn Văn..."
Phong Quang ngồi xổm xuống, cố hết sức cười thật dịu dàng thân thiện,"Nếu mọi người đều không biết nấu cơm, vậy lúc trước mọi người đã sống qua ngày như thế nào vậy?"
Văn Văn chính là con gái của Văn Tu, cô bé búi tóc hai bên, tính tình cực kỳ hoạt bát, cũng chẳng sợ sệt chút nào, cả đám trẻ này đều nghe theo cô bé.
"Trước kia đều là thôn trưởng gia gia nấu cơm."
Văn Văn nói:
"Nhưng thôn trưởng gia gia bị bệnh, vẫn chưa tỉnh lại, cho nên thôn muôi mới có môêt thôn trường mới: nhưng thôn trường mới cñng không biết nấu cơm."
"Thôn trưởng mới của mọi người không biết nấu cơm... Vậy sau khi lão thôn trưởng bệnh nặng, việc ăn cơm của mọi người trong thời gian đó giải quyết thế nào?"
"Mọi người đều ăn trái cây."
Nói đến điều này, Văn Văn nhíu mi,"Ăn trái cây một ngày hai ngày còn được, nhưng ngày nào cũng ăn, muội liền thấy chán..."
Phong Quang không còn lời gì để nói.
"Nhưng giờ thì tốt rồi! Tỷ tỷ đã đến đây!"
Văn Văn vui vẻ nắm lấy tay Phong Quang,"Tỷ tỷ biết nấu cơm, muội sẽ không phải ăn trái cây hàng ngày nữa!"
Phong Quang miễn cưỡng bày vẻ mặt tươi cười, nhưng nội tâm thì lại đang rơi lệ. Cô bé à, tỷ thật sự không biết nấu cơm!
"Tỷ tỷ mau nấu cơm đi! Mọi người đã đói bụng lâu lắm rồi!"
Văn Văn nắm lấy tay Phong Quang lắc qua lắc lại.
"Được... Ta liền nấu cơm..."
Phong Quang miễn cưỡng cười,"Vậy Văn Văn đưa các bạn nhỏ khác ra ngoài chơi trước nhé."
"Bọn muội có thể xem tỷ tỷ nấu cơm!"
"Không ổn... Nấu cơm sẽ có rất nhiều mùi khói dầu, ngửi nhiều sẽ không tốt cho thân thể trẻ con, nên Văn Văn cứ đưa các bạn nhỏ ra ngoài chơi trước đi, chờ ta làm xong đồ ăn, ta sẽ gọi các muội."
"Vậy sao... Thôi được rồi."
Dù sao Văn Văn cùng còn nhỏ tuổi, cứ thế tiền tin chuyện ma quỷ của Phong Quang,"Vậy tỷ tỷ làm xong rồi, nhất định phải gọi bọn muội nhé!"
"Được, các muội mau đi đi."
Phong Quang vẫy tay.
Văn Văn rất có khí thế đại tỷ mà đưa một đám tuỳ tùng nhỏ ra ngoài.
Ngay khi vừa đóng cửa phòng bếp, Phong Quang lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười. Cô đứng lên. Liều mạng giẫm chân xuống đất,"Thổ Địa! Thổ Địa, ông đi ra cho tal!!