Quyển 30 - Chương 20: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 20: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 20: Công lược kiếm tiên tàn tật
Thổ Địa công và Thổ Địa bà cùng là Địa tiên, đều là tiểu tiên giữ thần chức nhìn qua có vẻ không quan trọng, nhưng nói đến việc ai hiểu rõ chuyện trên thế gian này nhất, vậy cũng chỉ có bọn họ mà thôi. Thổ Địa bà hoàn toàn không mù tịt chuyện nấu cơm như Thổ Địa công, bởi trước khi thành tiên, bà chính là một người vợ hiền mẹ đảm. Loại chuyện nấu cơm này vẫn xem như đặc biệt quen thuộc với bà, cho dù có qua mấy trăm năm, bà cũng không quên kỹ năng này được.
Phong Quang nhìn cả bàn đầy thức ăn. Dưới bàn tay của bà Thổ Địa, đám rau dưa lúc nấy đều biến thành món ăn ngon. Cô nuốt một ngụm nước miếng, lại liên tục nói lời cảm tạ với Thổ Địa bà,"Thổ Địa bà bà, thật sự cảm ơn bà nhiều lắm."
"Đại công chúa không cần khách khí. Có thể làm việc cho công chúa là phúc khí của tiểu tiên."
Thổ Địa bà có khuôn mặt hiền lành như bà cố nội, thoạt nhìn cực kỳ có cảm giác thân thiết,"Đại công chúa, lần sau cần làm cơm thì cứ trực tiếp gọi tiểu tiên là được."
Phong Quang gật gật đầu, Thổ Địa bà tại nói "Cáo lui" một tiếng, liền biến mất cùng Thổ Địa công. Phong Quang thầm nghĩ, vẫn may là có quý nhân tương trợ, nếu không cô thật sự không biết phải làm sao bây giờ.
Cô mở cửa phòng bếp ra, nói với Văn Văn đang nghịch đá dưới tàng cây cùng những đứa trẻ khác:
"Cơm làm xong rồi, mấy đứa mau gọi người tới ăn đi."
"Được ạ!"
Văn Văn và đám trẻ vui sướng đồng ý, lập tức chạy về nhà mình gọi cha mẹ.
Chỉ chốc lát sau, Phong Quang liền thấy một đám người chạy vội tới phòng bếp, cô vội tránh đường để bọn họ vào trong sân. Nhìn đám người kia ăn ngấu nghiến, thật sự khiến người ta tưởng bọn họ đã nhịn đói vài ngày.
"Phong Quang cô nương thoạt nhìn như một thiên kim đại tiểu thư, lại không ngờ cô còn có thể nấu đồ ăn ngon như vậy."
Không biết từ khi nào Nam Kha đã xuất hiện bên cạnh cô, trên tay còn cầm chén đũa.
Phong Quang bị hoảng sợ. Cô nghiêng đầu, chỉ thấy Nam Kha đang rũ mắt nhìn mình. Đôi mắt hắn hơi cong, vẫn giữ nguyên ý cười, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy áp lực. Trong lòng Phong Quang thật sự hoảng, cô khụ khụ mấy tiếng, cố gắng tỏ ra bình thản,"Không thể trông mặt mà bắt hình dong, ngươi không biết Sao?"
"Người không thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển không thể dùng đấu để đong."
Nam Kha rốt cuộc cũng thu ánh mắt lại, không nhìn cô nữa. Hắn nhìn người lớn và trẻ con trong bếp, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Phong Quang sợ nhất là lúc người này im lặng. Khi hắn nói chuyện vốn đã khiến người ta có cảm giác không thể đoán được, huống chỉ là khi hắn an tĩnh. Như vậy chỉ khiến người ta lo lắng, không biết có phải hắn lại sắp nói ra lời máu me đáng sợ nào đó hay không,"Thôn trưởng... Ngươi..."
"Lần này đi ra ngoài..."
Phong Quang vẫn chưa nói xong, Nam Kha đã ngắt lời,"Vốn là để mua thịt cho An Vân Thôn."
"Ô,."
Cho nên cô mới bị hắn mang về, bởi vì cô chính là "thịt" kia.
"Nếu có thịt... thì đúng ra sẽ có thể để ngươi làm mấy món ăn mặn nữa."
Nam Kha một tay bưng chén, một tay cầm đũa, gắp một miếng củ cải đưa vào trong miệng mình.
Phong Quang thấy hắn ăn gì cũng không có lấy một chút biến đổi cảm xúc, vì thế cũng không thể nhìn ra rốt cuộc hắn cảm thấy hương vị thế nào. Bởi trong bếp chỉ có mấy thứ như rau xanh, cà rốt, khổ qua... nên Thổ Địa bà bà cũng chỉ có thể chế biến đám rau dưa đó theo cách đa dạng hơn một chút, ví dụ như cải trắng xào, hay cải trắng nấu... Phong Quang không nghĩ được gì để tiếp lời Nam Kha.
Qua một hồi lâu, cô mới cố nặn ra một câu nói,"Có lẽ lần sau thôn trưởng có thể mua chút thịt "thật sự" về... Ví dụ như thịt heo."
Sợ Nam Kha vì chưa được ăn thử mà tiếp tục bắt thêm một người nữa trở về, cô lại đặc biệt bổ sung mấy chữ "thịt heo."
"Thịt heo... Đó là gì?"