Quyển 30 - Chương 23: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 23: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 23: Công lược kiếm tiên tàn tật
Thấy hắn như đang nóng lòng muốn thử, Phong Quang lại vội vàng che ngực lui về phía sau, đổi cách nói khác mà lớn tiếng cảnh cáo:
"Nếu ngươi dám đụng đến ngực ta, ta liền liều mạng với ngươi!"
Hắn chớp mắt,"Tức là muốn quyết đấu với ta sao?"
"Ai muốn quyết đấu với ngươi!?"
Phong Quang kêu lên. Cô vốn đã không cách nào hiểu nổi tư duy của tên Nam Kha này, hiện giờ... hiện giờ cô lại cảm thấy, nếu cô mà hiểu được, vậy cô cũng sẽ thành bệnh nhân tâm thần!
Nam Kha bình thản nói:
"Cô nói muốn liều mạng với ta."
"Đó là..."
Phong Quang vừa nhớ tới chuyện hắn nói trước ngực mình bị sưng, mặt cô không khỏi lại đỏ bừng. Cô nhìn quanh bốn phía, những thôn dân đó đều đang im lặng theo dõi tình thế phát triển ở nơi này. Da mặt cô giờ phút này đặc biệt mỏng, mặt lại nóng lên, cô nhìn Nam Kha mà "Hừ" một tiếng,"Ta không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi tự đi mà chơi một mình!"
Cô xoay người liền chạy vào phòng mình, đóng cửa thật mạnh, nhìn có vẻ như trong thời gian ngắn sẽ không định ra ngoài. Nam Kha vẫn không hiểu gì như cũ.
Hắn nói:
"Văn Tu nói quả nhiên không sai, tâm nữ nhân như kim đáy biển."
"Thôn trưởng, lời này đặt ở đây là đại tài tiểu dụng..."
Văn Tu cầm bát cơm, rất có cảm giác tang thương mà đi tới,"Ta có thể lấy kinh nghiệm người từng trải mà nói với cậu rằng, lý do Phong Quang cô nương tức giận hoàn toàn không cần đoán cũng có thể biết vì sao."
Nam Kha rất có lòng hiếu học mà hỏi:
"Là vì sao?"
"Bởi vì con gái đều dễ xấu hổ đó."
Văn Tu lén lút nhìn thê tử mình đang dẫn theo Văn Văn ăn cơm trong bếp, lại hạ giọng nói với Nam Kha:
"Thôn trưởng không biết rồi, cô gái nào cũng thế, đều thật sự rất dễ xấu hổ. Ví dụ nhé, có đôi khi các cô ấy nói đừng mà, thật ra ý chính là muốn. . nữa đi mà, chỉ là bọn họ ngượng ngùng không dám nói. . nữa đi, cho nên mới cố ý nói mát thôi."
Nam Kha liền hiểu,"Ý huynh nói là... Phong Quang cô nương nói không muốn để ta tiêu sưng giúp, nhưng trên thực tế lại muốn như vậy."
"Đương nhiên không phải!"
Văn Tu sợ Nam Kha sẽ thật sự chạy tới "tiêu sưng" cho người ta, hắn vội vàng nói:
"Cô nương người ta như thế... có thể gọi là bị sưng được sao? Đó phải gọi là... là..."
Văn Tu hạ thấp giọng nói khẽ một chữ "Ngực" bên tai Nam Kha.
Nam Kha nhìn Văn Tu, hắn không cảm thấy cần phải hạ giọng,"Ta biết đó là ngực." Hắn cũng có ngực, chẳng qua là ngực Phong Quang bị sưng lên mà thôi.
Văn Tu vừa nhìn đã biết Nam Kha không hiểu. Hắn thở dài, lại giống như trưởng bối trong nhà nhọc lòng vì con mà giải thích:
"Ngực kia không giống với ngực của nam nhân chúng ta. Ngực nam nhân đều cứng đơ rắn chắc, nhưng ngực của nữ nhân lại mềm mại như bông."
Nói đến bốn chữ "mềm mại như bông", giọng của Văn Tu cũng đều trở nên bay bổng, nghĩ thầm đêm nay mình phải "sung sướng" một chút với mẹ đám trẻ mới được.
"Mềm mại như bông?" Nam Kha không tưởng tượng ra được.
Văn Tu lại ho khan một tiếng, thoát ra khỏi cảnh tượng kiều diễm trong tưởng tượng của mình, cố tỏ vẻ điềm tĩnh mà nói:
"Thôn trưởng vẫn chưa thành thân, không tưởng tượng ra được cũng là bình thường, nhưng chờ đến khi cậu thành thân, chạm đến cơ thể nữ nhân ấy mà... cậu liền biết được sự kỳ diệu trong đó."
"Kỳ diệu?"
"So với nam nhân chúng ta, thân thể nữ nhân mềm mại hơn nhiều, làn da kia cũng càng thêm bóng loáng..."
Văn Tu cười đen tối, nói:
"Thôn trưởng, nếu cậu đụng đến ngực nữ nhân, cậu cũng có thể biết, cái chỗ gọi là bị sưng kia... cảm giác chạm vào đó sẽ khiến người ta lưu luyến quên về."
Lưu luyến... quên về?
Trong mắt Nam Kha lộ vẻ mờ mịt. tiếng. Cùng lúc đó, bên kia truyền đến tiếng nữ nhân gào lên "Văn Tu chết tiệt, ngươi đang nói thứ linh tinh gì với thôn trưởng thế!"
"Ôi, đâu có đâu có..."
Văn Tu vội vàng phủ nhận, lại nói với Nam Kha một câu:
"Thôn trưởng, vợ ta tức giận, ta phải qua đó đây."
Nói xong. Văn Tu liền chạy đến, vẫn không quên nhặt giày do vợ ném tới từ trên đất lên. Hắn chạy đến bên cạnh thê tử, lập tức bị nắm lỗ tai, dáng vóc Văn Tu cao lớn hơn nữ nhân rất nhiều, rõ ràng hắn có thể phản kháng, nhưng hắn lại chỉ ở đó bày ra vẻ mặt tươi cười, nói "Nương tử tha mạng."
Nam Kha nhìn trong chốc lát, lại xoay người nhìn về phía cửa phòng đóng chặt kia, không biết đang nghĩ điều gì.