Quyển 30 - Chương 36: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 36: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 36: Công lược kiếm tiên tàn tật
"Ta
Phong Quang không biết mình nên trả lời thế nào, nhưng hình như bất luận trả lời ra sao, cô cũng đầu cảm thấy không đúng. Nếu đã không trả lời được, vậy cô cũng có thể không trả lời.
Dứt khoát gạt bay tay hắn, cô tức giận nói:
"Chẳng phải ngươi nói ngươi sẽ đi sao!?"
"Ta nói ta sẽ đi khi nào?"
Nam Kha cười một tiếng mà nói. Tư thái ôn nhu này tựa như có thể hòa tan cả băng tuyết trên núi.
Phong Quang nghĩ một chút. Quả thực, tuy lời hắn nói nghe có vẻ muốn biểu đạt chuyện hắn sắp rời đi, nhưng lại chưa từng nói rõ là hắn sẽ rời khỏi. Vậy cô mới hiểu mình bị chơi một vố, không khỏi lại tức giận,"Nam Kha, ngươi lại chơi ta!"
"Ta không hề có ý trêu chọc Phong Quang cô nương."
Ánh mắt Nam Kha hơi rủ xuống,"Chỉ là khi Phong Quang cô nương đưa lưng về phía ta... Ta không nhìn thấy cô, cũng liền không biết cô suy nghĩ điều gì. Ta sẽ rất lo lắng, không biết có phải Phong Quang cô nương chán ghét ta không . Ngươi cần lo lắng chuyện ta ghét hay không ghét ngươi sao?"
"Dĩ nhiên là cần."
Khóe môi Nam Kha lại cong lên một độ cung đẹp đẽ. Nụ cười mỉm nhàn nhạt này khiến người ta hoa mắt, cũng khiến người ta mê muội,"Ta muốn Phong Quang cô nương cũng thích ta như ta thích cô vậy. Ta biết điều này sẽ rất khó, nhưng chỉ cần ta kiên trì, tóm lại vẫn có thể có hi vọng. Phong Quang cô nương còn chưa thành thân, không biết cô có thể xem ta như một lựa chọn cho vị trí hôn phu tương lai được không?"
Phong Quang: "..."
Cô chưa từng thấy ai chủ động tiến lên muốn làm "lốp xe dự phòng" như vậy, liền nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Một lát sau, Phong Quang mới tìm lại được giọng nói của mình,"Ta đã có vị hôn phu."
Vẻ mặt Nam Kha khựng lại, ánh sáng trong mắt hắn dường như cũng biến mất, chỉ còn lại sự u ám tối tăm,"Thì ra là thế, Phong Quang cô nương có vị hôn phu sao?" "Không sai."
Phong Quang căng thẳng thừa nhận. Nếu không phải cô trực giác thấy nơi quỷ quái này có điều không ổn, người nơi đây cũng có vấn đề, thì cô đâu cần lôi vị hôn phu trên danh nghĩa của mình ra chứ.
"Vị hôn phu của Phong Quang cô nương, là người như thế nào?"
Nam Kha mỉm cười hỏi, giống như chỉ đơn giản là tò mò mà thôi.
"Hắn... Hắn là người rất lợi hại."
Phải khen nam chính Tu Du kia, Phong Quang cũng chưa quen lắm, nhưng tóm lại hắn là nam chính, nói hắn lợi hại cũng không sai.
Nam Kha lại hỏi:
"Hắn lợi hại như thế nào?"
"Hắn... là Đại tướng quân, rất oai phong, cũng rất mạnh mẽ. Đương nhiên, đời sống cá nhân của hắn cũng rất tốt, chung thủy trong chuyện tình cảm, không phải kẻ lăng nhăng. Tóm lại... Tóm lại hắn rất tốt là được."
Phong Quang nói những điều này, tất cả đều dựa theo tiêu chuẩn thông dụng dành cho nam chính. Cô không quá quen thuộc với Tu Du, đương nhiên không thể thật sự kể ra mọi ưu điểm của hắn được.
"Hóa ra vị hôn phu của Phong Quang cô nương là nam nhân tốt như thế."
Nam Kha dường như lại cười khẽ một tiếng,"Không biết tên họ hắn là gì. Nếu có cơ hội, ta rất muốn kết giao một phen."
"Hắn tên là Tu Du."
Phong Quang còn nói thêm:
"Chẳng qua hắn không thích... tiếp xúc với người ngoài. Nếu có thể, ngươi vẫn nên cố gắng cách xa hắn một chút thì hơn."
Tu Du có bệnh chung của người Thiên giới, đó chính là không thích Nhân tộc, mà Nam Kha lại là người phàm, cô có chút lo lắng, nếu hắn cứ đĩnh đạc như vậy mà tiến tới trước mặt Tu Du thì sẽ gặp nguy hiểm mất.
Nam Kha chỉ hơi cười một chút, cũng không biết có để lời cô nói ở trong lòng hay không.
Phong Quang đột nhiên nhớ tới một vấn đề,Vì sao ta mơ thấy ác mộng tỉnh dậy, ngươi lại ở trong phòng ta?"