Quyển 30 - Chương 39: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 39: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 39: Công lược kiếm tiên tàn tật
Đối với việc Nam Kha nói rằng cô chỉ mơ thấy một cơn ác mộng, trong lòng Phong Quang vẫn hơi hoài nghỉ, nhưng khi cô lén đến rừng trúc lần nữa thì lại không thấy có căn nhà nào cả, càng không có Tần Trang. Dường như cô buộc phải tin rằng mình chỉ mơ thấy một cơn ác mộng.
Lúc này dù sao Phong Quang cũng khó giữ thân mình, cho dù có Tần Trang ở đó thì sao đây? Cô cũng không có năng lực lớn như vậy mà đi lo chuyện của người khác. Huống chỉ, quan hệ của cô và Tần Trang hoàn toàn không tính là thân thiết.
Buổi chiều, Nam Kha dẫn Phong Quang đi ra ngoài thôn. Tuy lúc này Phong Quang vẫn theo bên cạnh Nam Kha giống như khi tới, chẳng qua trên cổ cô không còn dây thừng. Vậy thì ngẫm lại... dường như cô nên vui mừng vì địa vị của mình đã cao lên?
Không, cô hoàn toàn không vui nổi.
Sợ cô chân ngắn không theo kịp, Nam Kha cố bước chậm hơn. Hắn hơi cúi đầu nhìn cô, có lẽ sau khi cân nhắc một lúc, hắn mới có dũng khí hỏi cô,"Có mệt không?"
"Không mật."
Phong Quang rất nhanh chóng đáp lại hai chữ này. Tâm tình cô hiện giờ đang thật sự phấn khích, biết đâu cô sẽ có thể cứ thế mà trốn đi. Ngoại trừ hưng phấn và khẩn trương, cô không cảm thấy mệt chút nào. Nam Kha nghe cô trả lời, trong mắt cũng chỉ hơi có chút thất vọng.
Sau một lúc lâu, hắn lại hỏi:
"Phong Quang cô nương, hiện giờ cô mệt mỏi chứ
"Không mật."
Phong Quang một lòng nhìn đường trước mặt, cũng không hề chú ý tới chút mong đợi trong giọng của hắn.
Một lát sau, lại nghe thấy hắn hỏi:
"Phong Quang cô nương... giờ cô đã cảm thấy mệt chưa?"
"Thôn trưởng..."
Phong Quang rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn,"Ta thật sự không mệt, sao ngươi luôn hỏi ta vấn đề này thế?"
"Văn Tu nói, khi nữ nhỉ đi đường mệt mỏi, nam nhân hẳn nên chủ động cống nàng."
Nam Kha không chú† do dự trả lồi mêt câu có thể thấy rõ sư chân thành trong đáy mắt hắn.
Phong Quang chợt trầm mặc. Cô thu ánh mắt lại, cực kỳ bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
"Phong Quang cô nương..."
Cô trực tiếp trả lời:
"Ngươi đừng hỏi, ta không mệt, ta cũng không cần ai cõng."
Nam Kha ngậm miệng, lại cô đơn cười cười. Dáng vẻ cẩn thận sợ phạm sai lầm này thật dễ khiến người ta tưởng hắn thường xuyên bị bắt nạt.
Trong đa số các tình huống, Phong Quang không phải là người có ý chí sắt đá, nhưng hiện giờ cô cũng không khỏi nghĩ, nam nhân e dè này là người đã buộc cổ cô, nói muốn để cô làm trâu ngựa vào mấy ngày trước sao?
Chặng đường kế tiếp, hai người đều không nói gì. Qua khoảng nửa giờ sau, bọn họ tới một thị trấn. Bởi vì không lâu trước đây Phong Quang "giết" nhiều người như vậy nên đã trở thành nữ ma đầu bị truy nã vì tội giết người, dĩ nhiên không thể đến những nơi nhiều người được. Điều này không có nghĩa Nam Kha lo bản thân không đánh thắng được người của quan phủ, mà chỉ vì hắn nghe Văn Tu nói, khi hẹn hò với nữ nhi, nếu như có chuyện đánh đánh giết giết sẽ cực kỳ gây mất hứng.
Khi tới được thị trấn đã là lúc hoàng hôn, Nam Kha cũng cố ý chọn thời điểm này.
Văn Tu đã nói:
"trăng lên đầu (cành) liễu, người hẹn cuối hoàng hôn." Dưới phong cảnh tốt đẹp như thế thì hẹn hò mới nên thơ lãng mạn.
Hôm nay là hội Hoa Đăng ở nơi này đúng lúc ra khỏi thôn Liền có hội Hoa Đăng
Trên đường phố đã sáng lên ánh đèn, người đi đường cũng đều cầm đèn lồng. Tuy nhiên chuyện này không liên quan gì đến Văn Tu cả, chỉ là cơ bồi dưỡng tình cảm tốt như vậy, không biết Nam Kha có thể nắm lấy hay không