Quyển 7 - Chương 9: Công lược nhiếp chính vương
Quyển 7 - Chương 9: Công lược nhiếp chính vươngQuyển 7 - Chương 9: Công lược nhiếp chính vương
Khi Phong Quang vừa hét lên, một thân ảnh màu trắng từ bên bờ bẻ gãy một cành cây, đạp nước bay đến. Cành cây trong tay được hắn dùng như kiếm:
"một kiếm" hất bay con rắn sắp rơi xuống nước lên bờ. Khi hắn đang định đạp nước bay về bờ thì lại bị người dưới nước luống cuống túm lấy góc áo. Thế là, hắn cũng rơi xuống nước.
Phong Quang bất chấp tất cả ôm lấy hắn:
"Cố Ngôn, có rắn!"
Cánh tay đưa lên của Cố Ngôn chậm chạp không dám buông xuống, vì chỉ cần hắn vừa buông tay xuống sẽ lập tức chạm vào tấm lưng nuột nà của cô, cho nên tư thế của hắn lúc này thật khó mà diễn tả.
Trong lòng là mỹ nhân không mặc đồ, nếu đổi lại là nam nhân khác chắc đã sớm không kiểm chế nổi rồi. Nhưng hắn đang cố gắng dời mắt đi không nhìn làn da trắng ngần ấy.
Ở bờ cách đó không xa, Tiểu Hảo hỏi Tiểu Ngã lớn tuổi nhất:
"Chúng ta có phải đi qua đó nữa không?"
Tiểu Ngã vỗ một cái lên đầu Tiểu Hảo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
"Muội không nhìn ra, hiện tại Bệ hạ và Vương gia đang tình ý nồng nàn à? Bệ hạ đang mượn cơ hội để sàm sỡ Vương gia, nếu như chúng ta đi qua đó làm hỏng chuyện tốt của Bệ hạ, chưa biết chừng sau này Bệ hạ còn trách phạt chúng ta đấy?"
Tiểu Hảo, Tiểu Vô, Tiểu Liêu gật đầu:
"Tỷ tỷ nói chí phải."
"Được rồi, chúng ta quay về thôi. Ở đây có Vương gia rồi, Bệ hạ sẽ không sao đâu."
Thế là bốn người vui vẻ quay về... Bệ hạ của các ngươi thật sự bị dọa mài!
Nếu hỏi Phong Quang sợ nhất cái gì? Thì chắc chắn đó chính là ma quỷ. Nếu muốn hỏi cái cô sợ thứ nhì là gì? Thì có rất nhiều thử ví dụ như rắn, nhện, gián... Động vật bò sát và động vật chân khớp cô đều sợ, bởi vì cô cảm thấy chúng rất kinh tởm.
Cố Ngôn xoa đầu cô, hắn cuối cùng cũng tìm được chỗ để tay:
"Bâ ha rắn đã bï thần đánh chav mất rầ¡2" "Nhưng nếu nó quay lại thì phải làm sao?"
"Không đâu. Nó đã chết rồi."
Khi Cố Ngôn hất con rắn lên bờ đã dùng "kiếm khí" giết chết nó.
"Vậy nếu như lại có con khác đến thì sao?"
".. Vậy thì Bệ hạ có thể lên bờ."
Cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên:
"Cố Ngôn, chết tiệt, người có phải là nam nhân không!"
Cố Ngôn lựa chọn im lặng. Phong Quang không tin nam nhân này nhìn thấy hình ảnh "xinh đẹp mỹ miều" như vậy lại có thể không chút động lòng. Cô túm lấy tay hắn đặt lên ngực mình, Cô Ngôn hoàn toàn chết đứng.
"Người xem, ngực của ta có phải đã to hơn mấy năm trước rất nhiều không?"
Khi còn nhỏ, cô đã chạy đến suối nước nóng của Khiêm vương dùng cơ thể nhỏ bé dốc lòng vì sự nghiệp quyến rũ hắn. Nhưng tiếc rằng, cho dù khi đó Cố Ngôn có bằng lòng nhìn dáng người lả lướt trong nước của cô cũng chỉ coi như đang nhìn một đứa trẻ mà thôi.
Nhưng hiện tại... hiện tại cô đã trưởng thành.
Không chỉ là tuổi tác mà có nơi bằng phẳng nay cũng đã lớn bằng hai cái bánh màn thầu.
Cơ thể cô thon thả hấp dẫn với những đường cong tuyệt mỹ, khúc nào ra khúc nấy. Cô quả thật đã trở thành một nữ nhân chân chính.
"Tí tách!" Một giọt máu đỏ rơi xuống nước rồi lan ra thành một đốm hồng.
Phong Quang mặt không biểu cảm:
"Vương thúc, người chảy máu mũi rồi."
"Gần đây... ta bị nóng trong người."
"Vậy sao mặt người đỏ thế?"
"Thời tiết... nóng quá!"
Phong Quang đặt tay lên ngực hắn:
"Nhịp tim người đập cũng nhanh quá!"
"Chắc là... do ta đã lớn tuổi, nhịp tim không đều."
Khóe môi Phong Quang giương lên, tay còn lại dứt khoát nắm lấy vật nóng bỏng đã sớm ngóc đầu dưới hạ thân hắn. Lúc này cô mới hài lòng cười: "Vương thúc, còn cái này, người muốn lừa ta là trên người Vương thúc giấu một cây gậy sao?"
Mẹ kiếp, cô nương này thật không biết xấu hổi!
Mặt Cố Ngôn liên tục biến sắc, giống như bối rối lại giống như xấu hổ giận dữ, cũng có phần cảm thấy... khoái cảm. Phong Quang dùng thêm lực ở tay. Cố Ngôn không nhịn được rên rỉ một tiếng.
Hắn không thể không thừa nhận, lần này không phải là vì cảm thấy tức giận và bối rối mà là vì... thoải mái. Bàn tay nhỏ bé của cô mát lạnh hơn cả nước trong hồ, tay cô chạm vào nơi nóng bỏng đó khiến hắn không nhịn được mà muốn nhiều hơn. Nhưng lúc này cô lại buông tay ra khiến cho hắn cảm thấy mất mát.
Phong Quang cố ý gần hắn hơn, tay chân bám trên người hắn. Cô cố ý dùng mông chạm vào nơi nóng bỏng ấy, thổi hơi nóng vào tai hắn:
"Vương thúc, hay là... chúng ta làm một màn uyên nghịch nước, được không?"
Lúc này cô gọi hắn là Vương thúc, thực sự là có cảm giác phạm cấm ky chết đi được.
Cố Ngôn tự cho mình kiểm chế hơn người, nhưng hắn không cho rằng mình là thánh nhân vô dục vô cầu. Hắn cúi đầu, tay giữ lấy gáy cô, phủ lên môi cô một nụ hôn gấp gáp, say đắm.
Hắn không kiêng ky đưa lưỡi vào miệng cô: "dụ dỗ" lưỡi cô cùng triền miên...
Hơi thở của hắn nhanh chóng trở nên rối loạn, đầu óc của cô cũng dần trở nên mê mẩn. Một tay Cố Ngôn ôm mông cô, tay kia dần tiến vào nơi cấm địa. Hắn vừa chạm vào, Phong Quang liền phát ra tiếng rên rỉ. Âm thanh yêu kiều càng cổ vũ hắn.
Hắn đưa hai ngón tay vào trong, liền cảm thấy nơi đó vô cùng khít, ngón tay hắn chậm rãi cử động. Cô đã buông vũ khí đầu hàng từ sớm, hai tay không sức lực vòng ôm cổ hắn, liên tục phát ra âm thanh nỉ non.
Cố Ngôn thích âm thanh này của cô, liền buông đôi môi cô ra, chuyển qua hôn lên cổ, vai, ngực và... Tóm lại hắn phải để lại dấu ấn của mình lên khắp làn da trắng ngần của cô thì mới cam tâm. Dưới động tác tay của hắn, chỉ lát sau, Phong Quang liền thấy toàn thân co rút, cô leo lên người hẳn trút hết ra.
Cô ôm lấy hắn, thở hổn hển. Phong Quang chưa từng nghĩ mình sẽ cao trào dưới ngón tay của hắn.
Có trách thì trách thân thể thiếu nữ này quá mẫn cảm, chỉ có thể chịu Cố Ngôn rút tay ra, thân thể cô bỗng cảm thấy trống trải, không chịu nổi vùi đầu vào lồng ngực hắn, gọi thầm tên hắn:
"Cố Ngôn..."
"Bệ hạ gọi thần gì đó?"
Hắn cắn trái tai của cô, hỏi nhỏ.
"Vương thúc..."
Vẫn thích chơi trò "cấm ky" này sao, không biết sao giờ Cố Ngôn là dao, còn Phong Quang lại là cá nằm trên thớt. Cô chỉ có thể thuận theo ý của hắn.
Nghĩ lại, thịt ngon mơ ước lâu năm giờ đến miệng rồi, đương nhiên cô thấy thích thú vô cùng!
Cố Ngôn giãn mày ra, nói bằng giọng khàn khàn:
"Bé ngoan."
Lập tức Phong Quang liền cảm nhận được vật cứng rắn nóng bỏng kia đang chặn ở nơi mềm mại của mình, cô không quên mình vẫn còn là xử nữ, không khỏi rụt người lại:
"Đợi đã... Cố Ngôn..."
"Không đợi được nữa rồi."
Cố Ngôn nói xong, bụng dưới đột nhiên dùng lực, vật nóng bỏng đâm vào nơi ấm áp chặt khít đó.
Phong Quang đau đến mức cắn vai hắn, cả người căng cứng lớn tiếng quát:
"Cố Ngô, tên khốn! Đau chết ta rồi!"
Cố Ngôn nhịn lại không động đậy. Trong lúc khoái cảm như vậy, hắn cũng phục mình có thể nhẫn nhịn không làm tiếp. Đã làm tốt màn dạo đầu như vậy, vốn nghĩ cô không đau lắm, nhưng không ngờ vẫn quá sức chịu đựng.
Hắn sợ tổn thương cô, nhưng nghe cô mắng, lại không kiềm nổi giở giọng trưởng bối khiển trách:
"Bệ hạ, hãy cẩn trọng lời nói của người."
Phong Quang đang đau, lại không nhịn nổi châm chọc. Cô phục người nam nhân này quá mà, trong tình huống này còn có thể nghiêm túc uốn nắn cô chú ý lời nói?