Quyển 30 - Chương 50: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 50: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 50: Công lược kiếm tiên tàn tật
Người đi trên đường không ít, nhìn thấy một nam một nữ ôm ôm ấp ấp trước mặt mọi người, đương nhiên cũng muốn chỉ trỏ vào mà nói thói đời ngày nay không bằng ngày trước. Lời này lại chỉ có Phong Quang nghe được, bởi lúc này Nam Kha chỉ một lòng chú ý đến cô, người khác có nói gì, hắn cũng không hề bận tâm mà quan sát.
"Phong Quang..."
Hắn vẫn ôm cô chưa buông tay,"Ta nghe Văn Tu nói, sự "thích" của nữ nhân đối với nam nhân có thể chia ra thành rất nhiều loại, có lẽ là tri kỷ, có lẽ là huynh muội, vậy kiểu thích của Phong Quang đối với ta... là loại có thể cho ta sờ chỗ bị sưng trước ngực nàng à?"
Phong Quang ngẩn ngơ, tiếp theo khóe miệng liền giật giật, mặt cô không biểu cảm nói:
"Nam Kha, đến bao giờ huynh mới có thể quên chuyện trước ngực ta bị sưng thế?"
Mỗi khi cô nghe thấy hắn nhắc đến chuyện này, ngoại trừ bất đắc dĩ thì chỉ có cạn lời.
"Chuyện này không thể quên được."
Nam Kha nói:
"Văn Tu đã nói, đây là nghỉ thức cần phải tiến hành lúc thành thân."
"Văn Tu Văn Tu..."
Phong Quang nghiến răng , răng rắc."Xem ta trở về có lấy kim chỉ khâu cái miệng chó không mọc được ngà voi đó không."
Nam Kha xoa đầu cô,"Được, chúng ta trở về liền khâu miệng hắn."
Ê này... người ta chính là đại ân nhân trợ giúp EQ của huynh thức tỉnh đói
Phong Quang thấy dáng vẻ nghiêm túc của Nam Kha, sợ sau khi trở về, tên này sẽ khâu miệng Văn Tu vào thật, cô lại vội nói:
"Huynh đừng làm thật, vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi... Văn Tu tuy lắm miệng, nhưng nể mặt Văn Văn, chúng ta cũng không nên làm như thế."
"Được, chúng ta không làm vậy."
Nam Kha cười trả lời, khuôn mặt đẹp như tranh lại càng thêm vẻ ôn nhu lưu luyến.
Phong Quang bị dáng vẻ nghe lời vô điều kiện này của hắn làm cho tê chút ngọt ngào,"Vậy về sau huynh không được coi ta như trâu ngựa mà dắt đi nữa."
"Phong Quang không thích, vậy ta sẽ không làm như vậy."
"Đương nhiên, huynh cũng không thể dắt nữ nhân khác về."
Cô vội bổ sung một câu quan trọng này, thật sự sợ hắn sẽ lại bắt về một người khác.
Nam Kha cong môi,"Ta có Phong Quang, không cần nữ nhân khác."
Ừm, câu trả lời này không tệ, cô coi như vừa lòng.
Bỗng nhiên, Nam Kha ôm Phong Quang dịch sang bên cạnh một bước, đồng thời, hắn giơ tay, thanh kiếm đâm tới kia gặp phải chưởng khí liền vỡ vụn, hóa thành bụi bặm biến mất trong không khí. Người người đánh lén kia cũng ngã xuống đất theo, một lúc lâu vẫn không bò dậy được.
"Lại là người muốn giết huynh?"
Phong Quang đã quá quen mắt với chuyện thế này, dù sao Nam Kha chỉ cần ra ngoài thì liền có sát thủ muốn giết hắn.
Nam Kha ôn nhu cười với Phong Quang, lúc này mới nhìn về phía sát thủ bị thương trên mặt đất. Lần này hắn không lấy mạng sát thủ là vì hắn cũng đã phiền, hắn hỏi:
"Rốt cuộc là ai phái các ngươi tới giết ta?"
Sát thủ hóa trang thành người đi đường kia rất có cốt khí mà nói:
"Quy củ buôn bán của chúng ta là sẽ không để lộ tin tức người mua."
Bởi vì từ lúc chuyện này xảy ra, người đi đường xung quanh đã chạy gần hết, trên giang hồ đều là giết người không chớp mắt, đám người qua đường này quả thực đã luyện ra được bản lĩnh chạy trốn rất nhanh.
Phong Quang nhìn sát thủ trên đất mà cười,"Ngươi nói xem, cái nghề này của các ngươi, có phải vụ làm ăn nào cũng dám nhận không thế? Cử bao nhiêu người đến đều không đáng tin cậy, lần nào cũng bị Nam Kha nhà ta hạ gục chỉ bằng một chiêu, vậy mà các ngươi vẫn cứ không muốn sống, tiếp tục xông lên như tre già măng mọc."
Nam Kha sung sướng khẽ nhếch khóe môi, cực kỳ thích câu "Nam Kha nhà ta" mà cô nói.