Quyển 30 - Chương 55: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 55: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 55: Công lược kiếm tiên tàn tật
Khi nữ nhân Tần Lạc Hoàng này xuất hiện, Phong Quang cảm thấy không ổn, nhưng ngay sau khi Tần Lạc Hoàng nói ra lời kia, cô liền xác định được, lo lắng của mình là dư thừa. Chỉ với tính tình của Nam Kha, hắn sẽ không thể nào nói ra lời kiểu đó.
Phong Quang không thích dây dưa với người không quan trọng, nên cô dắt tay Nam Kha muốn rời đi, nhưng người đang đau khổ vì tình bên kia lại không muốn để bọn họ dễ dàng rời đi như thế.
"Đứng lại!"
Tuy Tần Lạc Hoàng bị thương, nhưng vẫn liều mình thi triển khinh công xuất hiện ở cửa. Nàng ta chỉ nhìn một mình Nam Kha, lạnh lùng nói:
"Ngươi tưởng cứ thế đơn giản rời đi mà được sao? Khó khăn lắm người mới xuất hiện trước mặt ta... Sư phụ, hôm nay chúng ta nhất định phải có một kết thúc."
Tần Lạc Hoàng vốn là nữ vương đặc công thế kỷ 21, chỉ vì tin nhầm kẻ phản bội mà linh hồn mới bị xuyên đến cổ đại này. Bất luận là trước hay sau khi xuyên không, tính tình cô ta đều là có ân báo ân, có thù báo thù, đặc biệt là đối với kẻ phản bội mình, cô ta nhất định sẽ không nương tay, mà trên phương diện tình cảm, cô ta lại càng là một người cố chấp. Cô ta không dễ trao tặng trái tim mình, nhưng một khi đã trao đi, cô ta sẽ không chịu đựng được có người phụ tình cảm của cô ta.
Nam Kha hơi nhíu mày, đây là biểu hiện của việc hết sức không vui. Chân khí trong tay hắn ngưng kết, muốn lấy tính mạng của Tần Lạc Hoàng.
Đối với thứ khiến mình mất kiên nhẫn, nguyên tắc mà trước nay Nam Kha luôn tôn sùng chính là đánh chết bằng một chưởng. Người duy nhất trên đời này có thể khiến hắn kiên nhẫn đối xử, cũng chỉ có một mình Phong Quang mà thôi.
Nhưng Phong Quang không hiểu lúc này Nam Kha đã mất kiên nhẫn đến mức nào, cô đau đầu ôm trán, bất đắc dĩ nói:
"Vị tiểu thư này, ta nghĩ ngươi đã tìm nhầm người rồi đó. Người ngươi muốn tìm tuyệt đối sẽ không phải là vị bên cạnh ta đâu. Vị nam nhân kia của người nghe qua có vẻ miệng lưỡi trơn tru lắm, nhưng vị này nhà ta lại chẳng biết tạo niềm vui cho nữ tử chút nào."
Lời Phong Quang nói chính là lời thật. Muốn nghe được lời nói ngọt ngào từ miệng Nam Kha, có khi còn phải xem may mắn có bùng phát hay không. Đương nhiên, cũng phải xem Văn Tu có dạy tốt hay không nữa. Ánh mắt lạnh lẽo của Tần Lạc Hoàng quét về phía Phong Quang, lạnh lùng nói,"Ta đã từng ở chung sớm chiều cùng hắn hai năm, không thể nào không hiểu hắn. Hắn đã từng nói, nếu mọi người trên thế gian này đều đối địch với ta, vậy hắn sẽ chống lại tất cả người đời..."
Tần Lạc Hoàng lại nhìn về phía Nam Kha,"Sư phụ, tất cả những lời người nói ta đều nhớ rõ ràng... Nhưng ngươi thì sao? Ngươi đã quên hết!"
Phong Quang càng thêm đau đầu "Này, ta nói với cô nương nhé. Có phải ngươi đã đọc quá nhiều thoại bản phong hoa tuyết nguyệt hay không mà còn nói mấy câu kiểu "vì ngươi mà chống lại cả thế giới. Nam Kha nhà ta sẽ không thể nào nói ra loại lời thế này được!"
"Không sai, ta sẽ không nói mấy lời như vậy."
Nam Kha cũng nắm tay Phong Quang gật đầu,"Những người đối địch với Phong Quang, ta sẽ chỉ giết hết người nhà bọn họ mà thôi."
Phong Quang... run lên một chút, kinh sợ,"Nam Kha... Chúng ta không cần nói đùa."
"Ta không nói đùa."
Nam Kha nghiêm túc nhìn cô cười,"Văn Tu nói trong lòng ai cũng đều có người quan trọng, mà ở trong lòng rất nhiều người, quan trọng nhất chính là người nhà. Ta giết người nhà của bọn họ, bọn họ sẽ thống khổ không thôi, cũng liền không còn thời gian để đối địch với Phong Quang nữa."
Này... Ngươi đừng dùng dáng vẻ cười tủm tỉm để nói mấy lời như của nhân vật phản diện thế chứ!
Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên.
Phong Quang nhìn lại, chính Ám Ảnh đang ngồi trong một góc xem diễn. Cô sợ những người này sẽ tưởng lầm Nam Kha là kẻ điên có vấn đề về tỉnh thần, liền ho khan một tiếng.
"Các ngươi đừng hiểu lầm... sau khi Nam Kha mất trí nhớ liền không rành thế sự, lời hắn nói không thành sự thật được đâu."