Quyển 30 - Chương 66: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 66: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 66: Công lược kiếm tiên tàn tật
Bởi lúc Yêu giới tấn công lên Thiên giới không lâu trước đây thì Chanh Hoa đang bế quan tu luyện, nếu không nàng ta đã rút kiếm lên sân khấu rồi. Hiện giờ nhìn thấy yêu vật, tính tình nóng nảy của nàng ta cũng liền muốn phát tác.
Chanh Hoa nói xong một câu, không đợi những người khác ngăn cản đã rút kiếm phi thân đến.
"Nhị công chúa đừng vội xúc động!"
Khổng Tuyên có kinh nghiêm tác chiến phong phú dĩ nhiên hiểu rõ hơn Chanh Hoa, người nam nhân này nhất định không phải yêu vật bình thường. Có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào Thiên cung vốn là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, huống chỉ, đối với các đại la thần tiên ngồi đẩy tại nơi này, hắn tuy rằng đang cười, nhưng lại không hề để bọn họ vào mắt. Khổng Tuyên có lý do tin tưởng nam nhân bỗng nhiên xuất hiện này tuyệt đối không phải hạng người hời hợt.
Nếu để Nhị công chúa cứ thế mất đi tính mạng thì chính là Khổng Tuyên thân làm tướng quân bảo vệ Thiên cung đã thất trách. Hắn cũng trực tiếp phi thân đến, giữ lấy cánh tay cầm kiếm của Chanh Hoa, thành công ngăn cản nàng ta ra đòn.
"Nam nhân thối nhà ngươi, buông ta ra!"
Chanh Hoa không phải là người tốt tính. Trong toàn bộ Thiên giới, tuy tính tình của Phong Quang cũng coi như không tốt bậc nhất, nhưng tâm tình cô xấu đi nhanh thì cũng nhanh tốt lại, còn Chanh Hoa không giống thế, nàng ta vốn có tính cách quật cường.
Khổng Tuyên nói:
"Nhị công chúa, nhất thiết không thể nóng nảy."
"Ngươi!"
Tu vi của Chanh Hoa không thể so với Khổng Tuyên được, tay nàng ta tránh mãi không thoát. Nàng ta tức đến nỗi giẫm một cú lên chân Khổng Tuyên.
Khổng Tuyên vẫn mặt không đổi sắc, ngay cả một tiếng "Đau" cũng không kêu.
Nam Kha thong thả nâng tay lên, lòng bàn tay tụ đầy hắc khí, hắn mỉm cười:
"Còn ai muốn lên nữa không? Ta không ngại giải quyết các ngươi cùng môt lượt " "Nam Kha!"
Thiếu nữ áo đỏ bỗng nhiên lao vào trong lòng hắn, Nam Kha hơi khựng lại.
Phong Quang ôm chặt lấy eo hắn, tội nghiệp ngẩng đầu lên hỏi:
"Huynh tới để tìm ta sao?"
Hắn tới để giết người.
Nam Kha nhìn khuôn mặt nhỏ động lòng người của cô gái trong ngực mình, làm thế nào cũng không thể nói được những lời đó.
Thôi vậy...
Sương đen trong lòng bàn tay Nam Kha tan mất, đổi thành đưa tay ôm lấy eo cô, hắn không biết nên thở dài hay thở phào nhẹ nhõm.
Cũng có thể nói là tiếc.
Nếu không phải Phong Quang tính toán vứt bỏ hắn, vậy hắn liền không có lý do để giết đám thần tiên này, như vậy khiến hắn cảm thấy có chút đáng tiếc, vốn dĩ đây là một cơ hội rất tốt... Cơ hội có thể khiến bên cạnh cô chỉ còn lại một mình hắn mà thôi.
Nhưng hiện tại... vào giờ khắc cô nhào vào trong lòng hắn này, hắn không thể không thu tay lại.