Quyển 31 - Chương 2: Công lược võ lâm minh chủ
Quyển 31 - Chương 2: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 2: Công lược võ lâm minh chủ
Thân phận của Phong Quang trước nay đều không phú cũng quý, lúc này cũng không hề ngoại lệ, cô xuất thân từ Tàng Binh Phủ có danh vọng cao nhất giang hồ, thân phận hiển hách, không chút tầm thường.
Tàng Binh Phủ giỏi nhất về chế tạo thần binh lợi khí. Ở trong giang hồ, nếu muốn trở thành người có tên tuổi thì một món binh khí tốt quen dùng là không thể thiếu. Suy nghĩ một chút, nếu trong khi ngươi quyết đấu với người ta, ngươi và đối thủ đánh nhau dữ dội đến mức khó hoà giải, đến thời điểm mấu chốt nhất, bỗng nhiên lại "Keng" một tiếng, vũ khí của ngươi bị chặt đứt, bởi vậy mà ngươi thua cuộc, loại chuyện này cũng chẳng phải là không thể xảy ra, cho nên việc sở hữu binh khí vừa lợi hại vừa thuận tay là quan trọng cỡ nào, từ đây đã có thể nhìn ra được.
Cũng chính bởi điểm này, cho nên Tàng Binh Phủ liền trở thành môn phái không thể đắc tội nhất trong chốn giang hồ. Nếu đắc tội Tàng Binh Phủ, vậy ngươi cũng chỉ có thể cầm một binh khí hạng hai đi lang bạt giang hồ. Đừng nói là chưa nổi danh, kể cả đối với những người có tiếng trong giang hồ, nếu bọn họ không có binh khí tốt thì càng thêm mất mặt.
Phủ chủ đương nhiệm của Tàng Binh Phủ là Hạ Triều. Vợ chồng Hạ Triều và Vương Từ thành hôn đã nhiều năm cũng chỉ có một con gái là Hạ Phong Quang, đương nhiên chiều chuộng như bảo bối, cho dù Hạ Phong Quang cũng ôm mộng tưởng lang bạt giang hồ như những người trẻ tuổi khác, Hạ Triều và Vương Từ cũng không nỡ để cô ra ngoài.
Nhưng nếu không ra ngoài thì làm sao có thể kết bạn với nam thứ Thích Trường An?
"Aizz..." Phong Quang thở dài một tiếng, dáng vẻ hết sức u buồn.
Văn Hiên đang tưới hoa liền ngẩng đầu hỏi:
"Tiểu sư muội gần đây dường như luôn có tâm sự?"
Văn Hiên là đại đệ tử của Hạ Triều. Trong số các đệ tử trong môn, hắn là người lớn nhất, tính tình trước nay cũng luôn trầm ổn, ưa thích mặc trường bào màu trắng, so với một hiệp giả hào hiệp trượng nghĩa thì Văn Hiên càng giống một người đọc sách khiêm tốn hơn. Ở toàn bộ Tàng Binh Phủ, hắn có thể được xưng là nam thần trong lòng các nữ đệ tử.
Nhưng nam thần này xưa nay không thích luyện võ, hắn chỉ thích chăm sóc hoa cỏ cây cối, hưởng thụ cuộc sống mà thôi.
Phong Quang ngồi trong đình, cô liếc mắt nhìn Văn Hiên đứng cách đó không xa, lại nhàm chán nhìn trường kiếm đẹp đẽ tinh xảo đang đặt trên hàn đá: Câ nói- "Đại sư huynh, huynh nói xem cha mẹ đưa cho muội thanh Hàn Tễ Kiếm này là có ý gì?"
"Sư phụ, sư nương đưa Hàn Tễ Kiếm cho muội, dĩ nhiên là để bảo vệ an toàn cho muội rồi."
Văn Hiên cười đi vào đình, ngồi xuống đối diện Phong Quang.
Phong Quang lẩm bẩm nói:
"Nhưng muội đâu thể đi ra ngoài, cũng chẳng có cơ hội nào mà gặp nguy hiểm, muốn bảo vệ kiểu gì đây?"
"Hóa ra Tiểu sư muội đang oán giận sư phụ, sư nương không cho muội ra ngoài lang bạt giang hầ."
Văn Hiên cũng coi như nhìn Phong Quang lớn lên. Tuy nói Phong Quang là con gái của Hạ Triều và Vương Từ, chưa bao giờ từng có lễ bái sư gì cả, nhưng một đám đệ tử trong Tàng Binh Phủ đều thích gọi cô là tiểu sư muội.
Dĩ nhiên cũng chỉ có mấy đệ tử thân truyền của Hạ Triều mới có tư cách gọi Phong Quang là tiểu sư muội, các đệ tử khác thì đều phải cung kính gọi cô một tiếng "tiểu thư""
Ngay một tháng trước, sau sinh nhật tròn 16 tuổi của mình, Phong Quang ngày càng động tâm tư muốn rời khỏi Tàng Binh Phủ, chỉ là cô vẫn luôn không có cơ hội. Cô muốn "bắt được" Thích Trường An trước khi hắn quen biết nữ chính Hoa Nhan, nhưng cấp bậc phòng vệ ở Tàng Binh Phủ thực sự không tầm thường, mà võ công của cô lại không có gì nổi bật, muốn tránh được mắt của thủ vệ tuần tra mà chạy ra ngoài thật quá khó khăn.
Tâm tư của Phong Quang bị Văn Hiên vạch trần, cô cũng liền bắt đầu công khai oán giận,"Đại sư huynh, huynh và các sư huynh khác đều được cho phép ra ngoài hành tẩu giang hồ ngay sau khi trưởng thành, dựa vào đâu mà muội lại không thể? Ngày nào cũng phải ở trong Tàng Binh Phủ này, muội đã chơi đến phát chán!"