Quyển 31 - Chương 7: Công lược võ lâm minh chủ
Quyển 31 - Chương 7: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 7: Công lược võ lâm minh chủ
"Đại sư huynh dạy muội lễ phép đối đãi với người, nhưng không bảo muội dùng lễ phép..."
Phong Quang liếc mắt nhìn Hoa Nhan và Thích Trường An,"Để đối đãi với một vài thứ khác."
Ý ghét bỏ trong lời nói của cô không khó bị người ta phát hiện.
Văn Hiên nhìn Thích Trường An, sắc mặt Thích Trường An vẫn như thường, trước sau đều là lạnh nhạt, người khác không nhìn ra được cảm xúc vui giận của hắn, cũng liền không biết rốt cuộc hắn đánh giá người trước mặt thế nào, nhưng Văn Hiên biết, lúc này Thích Trường An nhất định là không có ấn tượng tốt đẹp gì với Phong Quang.
Hắn cười một tiếng,"Phong Quang, người tới đều là khách."
Những lời này giống như thông báo, lại không nghe ra chút ý trách móc nào.
Phong Quang nâng tay mình lên,"Đại sư huynh nói người tới đều là khách, nhưng huynh có từng thấy khách nào vừa gặp đã đã thương người chưa?"
Trên tay cô xuất hiện một vết thương, giữa da thịt mềm mại được nuông chiều từ nhỏ liền có vẻ đặc biệt nổi bật.
Nụ cười mỉm vốn đang hiện trên mặt Văn Hiên vào giờ phút này đã thu lại, hắn nhìn về phía Thích Trường An, giọng điệu tuy bình tĩnh, nhưng dường như lại không phải bình tĩnh như vậy,"Thích minh chủ, Phong Quang không chỉ là tiểu sư muội của ta, mà còn là hòn ngọc quý trên tay sư phụ, sư nương nữa. Ta nghĩ hẳn là ngài có thể đưa ra một giải thích hợp lý cho việc đả thương người."
"Lúc ta tới liền thấy Hạ tiểu thư đang cầm kiếm chỉ vào Hoa cô nương."
Thích Trường An cũng không sợ gánh trách nhiệm, hắn ăn ngay nói thật,"Ta chẳng qua chỉ dùng một thành công lực, Hạ tiểu thư là Đại tiểu thư Tàng Binh Phủ, chỉ với thực lực của Hạ phủ chủ và Hạ phu nhân trong chốn giang hồ, những tưởng võ công của Hạ tiểu thư cũng có thể xem như xuất sắc trong số những người trẻ tuổi, lại không ngờ... Không, lỗi quả thật là ở ta, ta không nên căn cứ vào ước lượng của mình mà quyết định nặng nhẹ khi xuống tay như thế."
Thích Trường An nói thật dễ nghe, nhưng nói cách khác, ý trong lời hắn cũng rất dễ hiểu, rằng hắn đã xuống tay cực nhẹ, vốn tưởng Phong đến khó tin, trong khi cha mẹ cô, Hạ Triều và Vương Tử, bất luận là ai trong hai người đó ở chốn giang hồ cũng đều là nhân vật vang dội, mà thân là nữ nhi của bọn họ, Phong Quang lại không kế thừa được chút thiên phú nào của bọn họ hết.
Đây thật sự là quá mức châm chọc.
Phong Quang tuy không thông minh lắm, nhưng cũng có thể nghe hiểu ý của Thích Trường An, cô không chỉ không cảm thấy hổ thẹn, mà ngược lại vì đã có Văn Hiên chống lưng, nên cô cũng liền không sợ trời không sợ đất mà nói:
"Cha mẹ ta ở trong chốn giang hồ quả thật rất nổi danh, bản lĩnh dạy dỗ người của họ, từ phẩm chất, tính tình của ba sư huynh ta là có thể nhìn ra được. Chỉ là trên có cha mẹ, lại có các sư huynh bảo vệ ta, dưới có nhiều đệ tử, tôi tớ của Tàng Binh Phủ như vậy, ta thân là Đại tiểu thư Tàng Binh Phủ, không học vấn không nghề nghiệp thì có làm sao?"
Tiêu Bạch Thư đứng một bên lắc lắc đầu, đại khái là đang tiếc hận Hạ Triều và Vương Từ vốn vang danh hào kiệt cỡ nào, thế mà lại sinh ra một nữ nhi không có lòng cầu tiến như vậy.
Văn Hiên lại gật đầu, có vẻ hết sức tán đồng lời Phong Quang nói.
Thích Trường An hành tẩu giang hồ nhiều năm, đã gặp qua đủ loại hiệp nữ hào kiệt hay con cháu quý tộc kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng lại chưa từng thấy một ai có thể kiêu ngạo ương ngạnh đến không biết xấu hổ như thế.
"Hạ tiểu thư..."
Quan hệ giữa Thích Trường An và Hạ Triều không giống như thủ trưởng và cấp dưới, mà có thể coi như bằng hữu tri kỳ khó có được. Vào giờ phút này, tuy là Thích Trường An cố tính tình tốt cũng không khỏi bày uy nghiêm trưởng bối ra,"Ngươi hiện giờ có cha mẹ và sư huynh bảo vệ, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, bọn họ có thể chăm sóc người cả đời sao?"
"Đến một thời điểm nhất định..."
Phong Quang không kiêng nể gì, mặt dày mà nói:
"Ta chắc chắn sẽ tìm được một tướng công có thể bảo vệ ta."
Một nữ tử chưa lấy chồng nói lên hai chữ "tướng công", quả thật có thể khiến người ta mặt đỏ tai hồng, nhưng Phong Quang là ai cơ chứ? Cô chẳng thấy e lệ chút nào hết.
"Khụ..."
Văn Hiên nắm tay đặt trên môi khu một tiếng, hắn nhỏ giọng nhắc nhở Phanana Ouanda “Tiểu sứ muôi chú ý lồi nói Muôi là nữ †t nên ru† rè môêt chút thì tốt hơn."
"Muội nói đâu có sai."
Phong Quang không vui nhìn Văn Hiên,"Đừng cho là muội không biết, từ sau lễ cập kê của muội, cha mẹ, còn có Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam sư huynh, tất cả mọi người đều đang thương lượng chuyện chọn lựa hôn phu cho muội."
Chỉ là Hạ Triều, Vương Từ và ba đệ tử này luôn có cái nhìn khác nhau, ai cũng đều cho rằng thanh niên tài tuấn mà đối phương chọn không tốt, chuyện này cũng liền chững lại không quyết được.
Sắc mặt Vấn Hiên khó có khi thoáng hiện vẻ xấu hổ,"Tiểu sư muội, những lời này là ai nói cho muội thế?"
"Mọi người không muốn để muội biết, vậy cũng nên thu dọn kỹ bức họa của mấy công tử thiếu hiệp đó đi."
Phong Quang "Hừ" một tiếng,"Cũng may mọi người vẫn chưa chọn được ai cho muội, nếu không muội nhất định phải tìm từng người các huynh mà quậy phá, đám thanh niên tài tuấn gì đó kia, muội đều chướng mắt cả."
"Tiểu sư muội..."
Văn Hiên còn muốn nói chuyện này kỹ càng với Phong Quang, nhưng hắn vẫn không quên lúc này còn có người ngoài ở đây nữa, nên hắn lại mỉm cười đối mặt với người ta,"Thích minh chủ, võ công của tiểu sư muội không cao, sư phụ sự nương cũng chưa bao giờ ép muội ấy đi luyện võ. So với trở thành một giang hồ nữ hiệp, sư phụ sư nương càng hy vọng tiểu sư muội có thể trở thành một nữ từ khuê các rời xa mưa gió giang hồ."
Cho nên, chuyện Phong Quang thân là nữ nhi của Hạ Triều, Vương Tử, lại không tinh thông võ đạo này hoàn toàn không có gì đáng phải mất mặt, người ngoài càng không thể bởi vậy mà nói ra nói vào đối với Phong Quang.
Thích Trường An nói:
"Hạ phủ chủ và Hạ phu nhân là người làm cha làm mẹ, bọn họ có lòng yêu quý con cái, ta cũng có thể hiểu được."
Chỉ là nuôi nữ nhỉ thành như Phong Quang vậy, đây chỉ có thể nói là chiều hư thôi đúng không?
Văn Hiên lại chắp tay,"Tiểu sư muội thẳng thắn nhanh nhảu, tính tình này là do ta và mấy sư đệ dung túng mà ra, vẫn mong Thích minh chủ không chấp nhặt với tiểu sư muội. Nếu tiểu sư muội có làm sai chỗ nào, Văn Hiên xin tạ lỗi với Thích minh chủ tại đây."
"Đại sư huynh!" "Muội không sai mà!"
"Tiểu sư muội, yên tĩnh."
Văn Hiên nhìn về phía Phong Quang. Cô mím môi, cũng không dám nói tiếp nữa. Giọng nói ôn hòa của Thích Trường An vang lên,"Tuổi trẻ hăng hái là một chuyện tốt, ít nhất điều này cũng chúng minh sức sống của một người. Văn Hiên công tử không cần xin lỗi, ta sẽ không để trong lòng"
"Văn Hiền tại đây xin đa tạ Thích minh chủ khoan hồng độ lượng."
Văn Hiên buông tay, hắn hơi nheo mắt, lại cười hỏi:
"Vậy không biết hiện giờ Thích minh chủ có thể xin lỗi Tiểu sư muội hay không?"
Phong Quang đang hờn dỗi, nghe xong lời này liền có chút không phản ứng kịp.
Tiêu Bạch Thư vốn đang xem diễn cũng không nhịn được mà lên tiếng.
"Văn Hiện công tử, huynh nói gì?"
"Phong Quang là tiểu sư muội của ta, cũng là người ta chăm sóc từ nhỏ tới lớn."
Văn Hiên cong môi, nụ cười mỉm này có vẻ hết sức thân thiện lại tốt đẹp, sẽ không khiến người ta cảm nhận được bất cứ sự không vui nào, đồng thời rõ ràng cảm nhận được sự cường thế của hắn,"Tính tình tiểu sư muội quả thật không tính là tốt, nhưng trước nay muội ấy đều biết nặng nhẹ, chưa bao giờ đã thương người khác, cũng chưa bao giờ hại một người nào, Thích minh chủ nói tiểu sư muội dùng kiếm chỉ vào Hoa Nhan cô nương nên mình mới ra tay, nhưng ta có thể khẳng định, tiểu sư muội tuyệt đối không có ý định đả thương người khác, trong đó nhất định có hiểu lầm."