Quyển 31 - Chương 10: Công lược võ lâm minh chủ
Quyển 31 - Chương 10: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 10: Công lược võ lâm minh chủ
Phong Quang vội vàng ngồi lại vào lùm cây, ngay cả muỗi cũng không dám đập. Không khéo, người đang từng bước đi tới chính là Thích Trường An.
Phong Quang gần như nín thở tập trung nhìn, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cô không khỏi túm chặt góc váy mình, hồi hộp nhìn Thích Trường An đi đến gần hố sâu đã bị lá rụng phủ lên ở phía trước.
Thích Trường An đi không nhanh không chậm, giống như đang đi dạo thư giãn, hắn cũng không ý thức được nguy cơ phía trước, tốc độ bước chân không thay đổi. Dưới cái nhìn chăm chú của cô gái trốn trong lùm cây... hắn bình an đi qua khu vực nguy hiểm bị lá rụng bao trùm.
Không xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn.
Sao lại thế này?
Phong Quang chớp chớp mắt, chờ đến khi bóng dáng Thích Trường An biến mất trên đường, cô mới đứng lên khỏi lùm cây, trong lòng có thất vọng, lại càng thêm bất ngờ.
"Tam sư huynh này... không phải lén lười biếng sau lưng mình đấy chứ?"
Cô giậm chân một cái, liền bước qua"Mình biết ngay mà, người này lúc nào cũng chỉ biết làm đẹp, đối với chuyện mình nhờ lại ngày càng qua loa!"
Trước khi Văn Đình thích trang điểm chải chuốt vẫn là một nam nhân "thẳng" chân chất, chỉ cần Phong Quang có yêu cầu, hắn đều sẽ vui vẻ thực hiện, nhưng từ sau khi hắn yêu son phấn, liền một lòng một dạ nhào vào mấy đồ vật của nữ nhi, không chỉ bớt đi rất nhiều thời gian tiếp xúc với Phong Quang mà còn ít gặp cả hai vị sư huynh khác. Phong Quang thầm nghĩ mình nhất định phải đi tìm. Ngay khi Phong Quang bước lên một bước, chân cô liền giẫm vào khoảng không, cả người bị sụp xuống, cô kêu lên một tiếng theo bản năng. Không lâu sau, thân mình cô liền rơi xuống đáy.
Lá rụng đầy đất dính khắp người cô, cô lại bất chấp mà bò dậy, khi mở mắt ra, lấy lại tỉnh thần, cô chỉ cảm thấy eo đau lưng nhức, bất động một lúc lâu, cô mới đỡ eo ngồi dậy từ trên mặt đất, nhìn miệng hố trên cao, lúc này cô mới ý thức được mình đã ngã xuống cái hố Văn Đình đào, cô còn nhớ rõ, vì sợ Thích Trường An sẽ dễ dàng ra khỏi, cô còn đặc biệt dặn Văn Đình đào sâu hơn rất nhiều.
Đây là cô... tự gọi người đào hố chôn mình hả? Ngay lúc Phong Quang èn đang naâv naếc bên miêng hế lai vuất hiên môêt bóng naxời hắn đứng ngược sáng, dáng người cao thẳng dưới ánh trăng càng hiện vẻ tuấn lãng phong độ.
"Thích... Thích Trường An..."
Phong Quang lắp bắp hô cái tên này.
Thích Trường An từ trên cao nhìn xuống lịch sự mỉm cười,"Hạ tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."
"Ngươi... Ta..."
Cô chợt nghèo từ. Một lúc lâu sau mới nghẹn ra được một câu:
"Vì sao ngươi đi qua không có chuyện gì mà ta lại té xuống!"
Thích Trường An cười cười,"Biết quan sát hoàn cảnh xung quanh là kỹ năng cơ bản nhất của người tập võ. Hạ tiểu thư, cần có tâm phòng người, nhưng không thể có tâm hại người được."
"Tai"
Cô nghiến răng nghiến lợi,"Ngươi khốn kiếp!"
Thích Trường An cũng không tức giận,"Ta tránh thoát một kiếp, sao lại thành khốn kiếp rồi?"
Từ ngữ khí nhẹ nhàng này có thể nghe ra tâm tình hắn thật sự không tệ.
Có thể không vui à? Người muốn hại hắn ngã vào hố rốt cuộc lại tự ngã vào, thử nói xem nếu những người khác ở vị trí của hắn, tâm tình có thể không tốt được sao?
Phong Quang càng nghĩ càng thấy tủi thân, cô biết Thích Trường An võ công lợi hại, lại không ngờ hắn còn có thể đi qua miệng hố chỉ trải một tầng lá rụng.
Cô vừa ngã, tóc tai không chỉ rối loạn mà trang phục tỉnh xảo quý báu cũng bị bẩn không ít, một đại tiểu thư vốn tinh tươm đẹp đẽ bỗng nhiên biến thành dáng vẻ chật vật này, vẻ tủi thân của cô hiện trên mặt, thật ra lại có chút điểm đạm đáng yêu.
Phong Quang thật sự không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt nam nhân đáng ghét này, cô lại sụt sịt hít vào, cố tỏ vẻ lạnh lùng tàn khốc, ngẩng đầu làm mầu nói một câu: "Thích Trường An, ngươi có bản lĩnh thì đừng đi, chờ ta lên rồi, ta nhất định không tha cho ngươi!"
"Lời tàn nhẫn miệng cọp gan thỏ thì chẳng có chút lực uy hiếp nào."
Thích Trường An khách quan công chính nói một câu, lại khẽ nhếch môi, trong mắt mang ý cười,"Chẳng qua, Hạ tiểu thư à, tuy ta có bản lĩnh đánh thắng ô. nhưng †a fñng eẽ không ở lai nơi nàv Sắc trời đã tối †a nên trở về phòng nghỉ ngơi, nếu cô còn muốn đến tìm ta, mời ngày mai tới sớm."
"Ê... Thích Trường An!"
Phong Quang ngồi trong hố thấy hắn thật sự muốn xoay người rời di, cô gấp đến độ đập tay lên mặt đất,"Ngươi không được đi!"
Hiện tại đã tối đen, ở đây lại có chút hẻo lánh, nếu phải chờ tới lúc có người đi qua, vậy cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai!
Thích Trường An dừng chân, hắn lại xoay người, ngồi xổm xuống bên cạnh miệng hố, nhìn "sinh vật nhỏ đáng thương"
đang ngồi trên đám lá rụng trong hố, có lẽ vì nhiễm ánh trăng nhu hòa nên ý cười nhàn nhạt trên khóe môi hắn cũng càng thêm đẹp đẽ,"Hạ tiểu thư chán ghét ta như thế, ta đi rồi cũng đỡ chướng mắt cô, chẳng phải vậy à?"
"Ngươi!"
Phong Quang nhấp môi, quay đầu thật mạnh mà "Hừ" một tiếng,"Ngươi muốn đi cũng không sao, nhưng ngươi giúp ta nói với sư huynh ta một tiếng, bảo bọn họ tới cứu ta."
"Ngữ khí mệnh lệnh đó của Hạ tiểu thư là đang xin người khác giúp đỡ?"
"Tai"
Phong Quang lại chậm rãi ngậm miệng, hít sâu một hơi, cô nỗ lực cải thiện thái độ,"Thích đại minh chủ, phiền ngươi nói cho Đại sư huynh ta một tiếng, bảo huynh ấy tới cứu ta. Ta vô cùng cảm kích, cảm ơn người nhé!"
Thích Trường An lại hỏi:
"Hạ tiểu thư có ba sư huynh, vì sao lại bảo ta tìm Đại sư huynh thế?"
"Đó đương nhiên là vì Đại sư huynh đáng tin cậy nhất."
Phong Quang vươn ngón tay ra nói,"Nhị sư huynh ta thích nhất là đúc kiếm, khi huynh ấy ở Chủ Kiếm Các luôn cần phải chuyên tâm, không thể tùy tiện đi quấy rầy được, Tam sư huynh ta muốn ngủ để giữ sắc đẹp, một khi đã ngủ liền say như chết, không ai có thể gọi tỉnh. Chỉ có Đại sư huynh ta... bất luận khi nào ta đi tìm huynh ấy, huynh ấy đều sẽ có mặt để cùng ta trò chuyện."
Mười mấy năm qua, cô sớm đã thuộc như lòng bàn tay thói quen sinh hoạt của ba vị sư huynh này.
Thích Trường An nghe xong, cũng không nhận xét gì mà chỉ nhìn Phong Quang, thuận miệng hỏi: "Sao phải để nhiều lá rụng dưới hố thế?"
"Ta
Phong Quang trong chớp mắt lại nghèo từ, ngừng một lát, cô lại bày ra vẻ thản nhiên, hừ hừ nói:
"Ta chờ ngươi rớt hố, lại ném xuống một mồi lửa, lập tức thiêu ngươi."
"Vậy sao?"
Thích Trường An móc từ trong ngực ra một mồi lửa, ánh lửa trên mồi lửa làm nổi bật ánh mắt hắn, giống như sao trời lóe lên trong đêm tối, hắn nỉ non:
"Trong giang hồ cũng có một câu, gậy ông đập lưng ông. Không khéo, trước nay ta lại luôn cảm thấy những lời này rất có lý."
"Này... Ngươi đừng xằng bậy!"
Phong Quang lập tức co người vào trong góc, cô nhìn chằm chằm mồi lửa trên tay hắn, chỉ sợ hắn run tay một cái liền làm rơi mồi lửa.
Cô không còn chút khí thế nào mà nói:
"Ngươi là Minh chủ Võ Lâm, không thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy!"
"Chính vì ta là Minh chủ Võ Lâm, cho nên có lúc, càng phải thiết diện vô tư."
Thích Trường An vươn tay cầm mồi lửa.