Quyển 31 - Chương 20: Công lược võ lâm minh chủ
Quyển 31 - Chương 20: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 20: Công lược võ lâm minh chủ
"Thích minh chủ, ngươi làm sao vậy?" Phong Quang thấy hắn bỗng nhiên không nói gì, liền tò mò hỏi.
Thích Trường An lại an tĩnh một lát, vẻ tươi cười ôn hòa lần nữa hiện lên mặt, hắn chậm rãi nói:
"Không sao, chỉ là bỗng nhiên phát hiện, Hạ tiểu thư hóa ra cũng một tiểu cô nương rất đáng yêu."
"Ngươi uống lộn thuốc?"
Phong Quang nghe lời khen của hắn không những không cảm thấy ngượng ngùng, mà còn hoài nghỉ không biết có phải người này đổi tính hay không. Rốt cuộc thì mới không lâu trước đây, tuy mỗi lần hai người gặp nhau, hắn đều mang ba phần ý cười trên mặt, nhưng Phong Quang vẫn có thể cảm giác thấy, hẳn cũng giống như cô, cả hai đầu thấy nhau là ghét.
Nhưng Thích Trường An gần đây lại giống như thay đổi tính tình, quả thực là thái độ đối với cô trở nên rất khó hiểu, có nói là một trưởng bối hòa ái dễ gần cũng không quá.
Thích Trường An bật cười,"Thân thể Thích mỗ không có vấn đề gì, làm sao phải cần uống thuốc?"
"Nếu ngươi không có vấn đề gì... Vì sao gần đây thái độ đối với ta lại tốt lên nhiều như vậy?"
Cô nghi hoặc chớp chớp mắt. Chuyện duy nhất khiến cô cảm thấy nghỉ hoặc khó hiểu, muốn biết thật rõ hiện giờ cũng chỉ có vấn đề thay đổi thái độ của thằng nhãi Thích Trường An này thôi.
Thích Trường An nghiêm túc suy nghĩ một lát, cười trả lời:
"Thái độ của ta đối với Hạ tiểu thư có từng khác biệt sao?
Dường như hắn vẫn luôn mỉm cười đối đãi với người ta mà nhỉ, tùy tiện kéo một người lại mà hỏi xem, có ai không trả lời rằng Thích minh chủ rất tốt tính đây.
"Đương nhiên là có khác."
Phong Quang híp mắt nhìn hắn,"Này, ta nói nhé, không phải ngươi bỗng nhiên phát hiện bổn tiểu thư người đẹp tâm lại ngọt nên liền coi trọng ta, muốn theo đuổi ta chứ?"
Cô và Thích Trường An tiếp xúc không nhiều lắm, quan hệ cũng không thân, thầm nghĩ người này đương nhiên là không thể nào thích mình được, cô nói lời này chẳng qua cũng chỉ là bày vẻ nghiêm túc nói đùa mà thôi. Nhưng Thích Trường An lại trầm mặc.
Không khí vào lúc này có chút vi diệu.
Phong Quang chậm rãi thu hồi dáng vẻ hung hăng vênh váo, vào lúc này không hiểu sao cô lại có cảm giác hơi kỳ lạ, dừng một chút, cô không dám chắc mà hỏi:
"Không phải ngươi thật sự đã thích ta đấy chứ?"
"Hạ tiểu thư nói đùa rồi."
Khóe môi Thích Trường An khẽ nhếch lên, vẻ tươi cười quen thuộc lại hiện lên trên mặt hắn. Hắn nói từng câu từng chữ rành mạch:
"Ngươi là nữ nhi của Hạ huynh, cũng coi như vãn bối của ta vậy. Cho dù Hạ tiểu thư không muốn, ta cũng cảm thấy nếu mình coi Hạ tiểu thư như cháu gái cũng là chuyện không sai."
"Ta mới không làm cháu gái ngươi đâu!"
Phong Quang "Hừ" một tiếng, một tay bưng điểm tâm, một tay cầm hoa xoay người bỏ đi. Thích Trường An bị ghét bỏ bất đắc dĩ mà cười. Khó có thể tưởng tượng, ngoại trừ người trong hắc đạo ra, hắn cũng có ngày bị người ta chán ghét.
Cảm giác của Phong Quang không sai, Tàng Binh Phủ thật sự đã xảy ra chuyện lớn, các đại môn phái bạch đạo đều tập trung tại Tàng Binh Phủ, cử hành một đại hội chỉ dành cho nhân tài trong các đại môn phái quan trọng tham gia. Tuy rằng ba vị sư huynh của Phong Quang có thể tham gia hội nghị này, nhưng cô lại không thể, Hạ Triều cũng không cho phép cô tham gia, cũng vì thế mà lòng tò mò của cô lại càng thêm lớn.
"Hạ tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt, cô đang làm gì vậy?"
Tiêu Bạch Thư đi đến cạnh tường vây, kỳ quái nhìn thiếu nữ đang định giẫm lên tảng đá trèo qua tường này.
Thiếu nữ đang hăng hải trèo tường liền khựng lại, cô quay đầu, xấu hổ cười nói:
"Tiêu đại hiệp, đã trễ thế này, ngươi còn chưa ngủ sao?"
"Ban đêm nằm mơ tỉnh giấc, ta ngủ không được, liền ra ngoài đi dạo một chút."
Phong Quang nhìn bốn phía,"Ngươi đi ra một mình?
"Nếu ta muốn một mình đi ra, những hộ vệ đó của Tàng Binh Phủ cũng không phát hiện được."
Tiêu Bạch Thư là cao thủ giang hồ lợi hại cỡ nào cơ chứ. Nếu hắn muốn rồi đi mà không bị nhát hiên thì fna là mêt† chuvên hết eức dễ đàng. Phong Quang càng thêm xấu hổ, cô nhảy xuống khỏi tảng đá, lại miễn cưỡng nói một câu:
"Nhưng phái người bảo vệ ngươi là ý của Thích minh chủ..."
"Hạ tiểu thư không cần lo ngại."
Tiêu Bạch Thư tự tin cười nói:
"Ta đi lại trong giang hồ nhiều năm như vậy, không nói đến việc có tiếng tăm gì, nhưng ngày thường trừ gian diệt ác cũng kết không ít kẻ thù, có loại thủ đoạn đánh lén nào mà ta chưa từng thấy. Huống chi, hộ vệ Tàng Binh Phủ tuy thân thủ cũng không tệ, nhưng vẫn kém hơn ta. Ta sợ nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, đến lúc Nhưng Tiêu Bạch Thư đúng là một nhân vật lợi hại, ít nhất thì Phong Quang cũng cảm thấy mình đánh không lại hắn, cô cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể cười với khuôn mặt cứng đơ.
"Hạ tiểu thư, đã trễ thế này, cô lại ở đây làm gì thế?"
"Ta
Phong Quang nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh, cô duỗi tay chỉ vào không trung nói:
"Ta tới ngắm trăng!"
Vẫn may ông trời vẫn tương đối chiếu cố cô, mặt trăng không đột nhiên bị mây đen che mất.
Nhưng Tiêu Bạch Thư cũng hỏi:
"Tới một góc tường hẻo lánh như vậy ngắm trăng?"
Nơi này cỏ dại mọc thành cụm, vừa thấy liền biết hiếm khi có người đi qua, ngay cả Tiêu Bạch Thư cũng chỉ ngẫu nhiên mới đi ngang qua nơi này, lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải một đại tiểu thư muốn... trèo tường.
Phong Quang nhìn trời, lại nhìn đất, cuối cùng cười khan vài tiếng,"Chính một nơi hẻo lánh, lại thêm trời tối gió mạnh... mới không ai tới quấy rầy, ngắm trăng rất thích hợp."
Đây đúng là lời nói hươu nói vượn.
"Thì ra là thế."
Tiêu Bạch Thư gật đầu, lại đương nhiên không hề tin tưởng. Hắn biết vị Hạ đại tiểu thư này tính tình không tốt, nói không chừng nếu hắn hỏi tiếp, đại tiểu thư này sẽ liền nổi giận, cho dù hắn cũng nghĩ cô đang định trèo tường rời đi,"Vậy Hạ tiểu thư tiếp tục ở đây ngắm trăng, tại hạ liền cáo từ trước."
"Ê, đợi đất" tham gia đại hội hôm nay không?"
Trong mắt cô là sự tò mò không giấu được.
Tiêu Bạch Thư gật đầu,"Ta quả thật có tham gia đại hội hôm nay, Hạ tiểu thư có chuyện gì?"
"Ta chỉ muốn hỏi một chút..."
Phong Quang cười hắc hắc mà nói:
"Đại hội các ngươi nói gì vậy?"
Tiêu Bạch Thư cũng có thể nhìn ra được tiểu nha đầu này đang tò mò, tuy nói một tiểu nha đầu trông mong nhìn mình như vậy rất dễ khiến người ta mềm lòng, nhưng Tiêu Bạch Thư lại nhớ rõ quy định của Tàng Binh Phủ, rằng tuyệt đối không để vị đại tiểu thư này dính dáng tới giang hồ, vì thế hắn cũng liền nói:
"Hạ tiểu thư muốn biết, sao không hỏi mấy vị sư huynh của cô?"
"Các sư huynh của ta..."
Phong Quang dừng một chút, tại tươi cười xán lạn nói:
"Bọn họ còn có chuyện phải lo, nên ta không đi quấy rầy bọn họ. Nếu đã gặp ngươi ở chỗ này, vậy ngươi nói cho ta cũng không có gì khác."
"Nhưng Hạ tiểu thư, nếu phụ thân cô không muốn nói cho cô, thì sao ta có thể nói cho cô được?"
Tiêu Bạch Thư khéo léo cự tuyệt lòng hiếu kỳ của Phong Quang.
Phong Quang tại chưa từ bỏ ý định, cô còn nói thêm:
"Ta đoán... chuyện các ngươi nói chắc hẳn là về Chỉ Qua đại chiến giữa bạch đạo và hắc đạo, có đúng không?"