Quyển 31 - Chương 22: Công lược võ lâm minh chủ
Quyển 31 - Chương 22: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 22: Công lược võ lâm minh chủ
"Ta đánh ngất hắn không phải để hại hắn, mà là vì cứu hắn!"
Phong Quang cuống quýt cầm lấy tay Thích Trường An cách mình gần nhất, cô lắc lắc tay hắn, nóng lòng tự chứng minh trong sạch:
"Ngươi tin tưởng ta, ta không hề cố ý đã thương Tiêu đại hiệp."
"Dĩ nhiên ta tin cô."
Thích Trường An đặt một tay khác lên mu bàn tay cô, hắn hơi mỉm cười,"Không quan trọng ta sẽ không để cô xảy ra việc gì."
Thích Trường An vừa nói vậy, tay Phong Quang nắm chặt tay hắn liền không khỏi giảm bớt sức lực, lúc này cô càng không có tâm tình phủ nhận sự thật, vì một câu này mà cô đã nhẹ lòng hơn không ít.
Trên mặt Tôn Viễn Sơn đầy vẻ không vui,"Thích minh chủ, lời này của ngài có ý gì vậy? Tuy nàng ta thật sự là đại tiểu thư Tàng Binh Phủ, nhưng cũng không ngoại trừ lý do nàng ta là thám tử của người trong hắc đạo. Thủ đoạn mê hoặc người ta của hắc đạo rất nhiều, muốn lừa gạt một tiểu cô nương giúp bọn họ làm việc chính là một chuyện rất đơn giản."
"Không sai."
Nữ chưởng môn phái Nga Mi cũng nói:
"Ta cảm thấy việc này cần xử lý thận trọng, vị Hạ cô nương này vẫn nên bị giam giữ tạm thời để tiếp nhận thẩm vấn"
Những người này không hề bận tâm đến thân phận con gái Hạ Triều của Phong Quang, đơn giản là vì Hạ Triều và Vương Từ từ chiều hôm nay đã đi ra ngoài tuần tra địa bàn. Không, có lẽ cũng có thể nói rằng, chính vì Phong Quang là nữ nhi của Hạ Triều, nên bọn họ mới càng khắc nghiệt.
Suy nghĩ một chút, nữ nhi của Hạ Triều có nhược điểm nằm trong tay bọn họ, vậy ông ta còn có thể cự tuyệt rèn binh khí cho bọn họ hay sao? Phong Quang tránh ở sau lưng Thích Trường An, trừng mắt nhìn bà ta một cái.
Văn Hiên bước ra một bước, nói:
"Ta nghĩ trong đó nhất định là có hiểu lầm gì, tiểu sư muội từ nhỏ đến lớn đều sống trong Tàng Binh Phủ, cũng không có cơ hội tiếp xúc với người hắc đạo, sao có thể là thám tử hắc đạo được?"
"Không sai."
Văn Đình cũng nói:
"Tiểu e1 muôi mà rảnh rẫi nhị thế thì có khi đi theo †a hoc hoá trana còn hơn, lại đi làm thám tử hắc đạo cái gì cơ chứ?"
"Ta cũng cảm thấy biểu tỷ không phải là người có liên quan tới hắc đạo."
Ngay cả Hoa Nhan cũng mở miệng "Tiêu đại hiệp là người lợi hại cỡ nào, với võ công của biểu tỷ chẳng thể nào gây tổn thương tới hắn."
Văn Hiên khẽ mỉm cười với Hoa Nhan, lúc này mới quay sang nói với mọi người:
"Lời Hoa Nhan cô nương nói là sự thật."
Phong Quang nghe xong những lời này, nhất thời tâm tình phức tạp, đặc biệt là khi cô nhìn về phía Văn Hiên... Nhiều ngày nay cô trốn tránh không gặp hắn, hắn vẫn mạnh mẽ hiên ngang như trong trí nhớ của cô vậy.
Thích Trường An hơi tiến lên một bước, đúng lúc chặn lại tầm mắt Phong Quang nhìn Văn Hiên, đây dường như chỉ là trùng hợp, bởi hắn đã ôn hòa nói:
"Ta có thể khẳng định, Phong Quang đả thương Tiêu đại hiệp nhất định là vì nguyên nhân bất đắc dĩ. Các vị, sao các vị không nghe Phong Quang nói một chút rồi hãy quyết định đây?"
Tôn Viễn Sơn cũng không thể không nể mặt Thích Trường An, ông ta mất kiên nhẫn nói:
"Hạ tiểu thư, cô có gì để nói?"
"Lúc ấy..."
Phong Quang vươn đầu ra từ sau lưng Thích Trường An, chậm rãi nói:
"Tiêu đại hiệp bỗng nhiên ôm ngực, có vẻ rất khó chịu, sau đó ta lại xuất hiện ảo giác, khi ta thanh tỉnh, liền nhìn thấy Tiêu đại hiệp đã khó thở, ta không nghĩ ra được cách gì để giúp hắn, chỉ đoán là hắn nhất định cũng đang xuất hiện ảo giác, nên ta mới đánh ngất hắn thử xem..."
"Hạ tiểu thư. lời này của cô là để lừa trẻ con ba tuổi?"
Tôn Viễn Sơn châm chọc.
"Nếu cô có thể thoát được khỏi ảo giác, vì sao Tiêu đại hiệp tại không thể thoát ra?
Phong Quang tức đến phồng má.
"Đừng nghe ông ta nói."
Một bàn tay xoa lên đỉnh đầu cô, là Thích Trường An trên mặt mang ý cười, hắn rũ mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói:
"Cách làm của Phong Quang rất thông minh." Phong Quang lần đầu được khen thông minh... tâm tình liền hơi lâng lâng một chút.
Phong Quang đang âm thầm cao hứng, Tôn Viễn Sơn bên kia lại có xu thế giận tím mặt, chỉ bởi e ngại thân phận của Thích Trường An nên ông ta mới miễn cưỡng tỏ thái độ cung kính.
"Thích minh chủ."
Tôn Viễn Sơn quái gở nói:
"Không phải vì ngài có quan hệ tốt với Hạ phủ chủ nên muốn cố ý thiên vị Hạ tiểu thư đấy chứ?"
Chưởng môn phái Thanh Thành bên cạnh đứng ra nói:
"Tôn chưởng môn, ông cần chú ý cách nói chuyện của mình! Thích minh chủ là người như thế nào, chúng ta đều rất rõ. Ngài ấy cương trực công chính, làm việc chưa từng có lòng riêng, sao ông có thể tùy ý bôi nhọ Thích minh chủ muốn bao che người khác?"
"Không sai, việc làm của Thích minh chủ trong những năm gần đây, chúng ta đều thấy cả."
Những người khác cũng nói theo.
Sắc mặt của Tôn Viễn Sơn không hề đẹp, ông ta âm trầm nói:
"Nếu Thích minh chủ không thiên vị bất cứ kẻ nào, vậy chuyện này Thích minh chủ rốt cuộc muốn xử lý ra sao?"
Tác phong hành sự thường ngày của Thích Trường An vẫn chính trực ôn hòa, nên địa vị của hắn trong cảm nhận của mọi người không hề thấp, nếu Tôn Viễn Sơn chưa có chứng cứ đã công khai chỉ trích Thích Trường An, vậy ông ta cũng chỉ có thể bị mọi người chỉ trích.
Thích Trường An chỉ mỉm cười đối mặt với sự khiêu khích của Tôn Viễn Sơn, hắn thong thả vững vàng nói:
"Muốn biết Phong Quang có mưu hại Tiêu đại hiệp hay không, có một loại phương pháp rất đơn giản."
"Không biết phương pháp Thích minh chủ nói đến là gì?"
Tôn Viễn Sơn lại đổi sang dáng vẻ thảnh thơi, chờ nghe xem Thích Trường An có thể nói được biện pháp gì.
Thích Trường An nhìn Tiêu Bạch Thư đã được người ta nâng dậy, mỉm cười nói:
"Ta tin tưởng, Phong Quang làm những việc này rốt cuộc là gây thương tổn hay cứu Tiêu đại hiệp, ngoại trừ Phong Quang tự hiểu rõ thì khâng còn ai rõ ràna hơn Tiêu đai hiên. Nếu Tiêu đai hiên đã không nduv hiểm đến tính mạng, vậy sao không chờ hắn tỉnh lại rồi hỏi liền biết."
Qua lời nhắc nhở của Thích Trường An, mọi người lúc này mới nhớ tới, Tiêu Bạch Thư chỉ là hôn mê chứ không phải đã chết, lời Phong Quang nói là thật hay giả thì đến lúc đó hỏi Tiêu Bạch Thư một chút chẳng phải sẽ biết sao?
Chỉ là vì ngay từ đầu Tôn Viễn Sơn đã dồn mâu thuẫn về phía Phong Quang nên mọi người mới tập trung hết vào cô mà quên đi sự thật Tiêu Bạch Thư vẫn còn sống.
Mặt Tôn Viễn Sơn đầy vẻ tức giận không nén được, nhưng ông ta lại ra vẻ bình tĩnh nói:
"Vậy trước khi Tiêu đại hiệp tỉnh tại, chẳng lẽ cứ mặc kệ không hỏi đến vị Hạ tiểu thư có hiểm nghi này sao? Nếu như trong lúc đó nàng ta tại lén trốn tội thì biết làm sao bây giờ?"
Lời này cũng không phải không có lý.
Nữ chưởng môn phái Nga Mi bước ra một bước, vừa định mở miệng nói gì thì Thích Trường An đã cười nói:
"Các vị không cần lo lắng vấn đề này. Trước khi Tiêu đại hiệp tỉnh lại, ta sẽ trông giữ tốt Phong Quang, các vị cũng có thể yên tâm, có ta trông giữ, Phong Quang không chạy được, những người khác cũng không thể đến gần."
Rốt cuộc thì ở trong chốn giang hồ này, số người có thể làm đối thủ của Thích Trường An vẫn rất ít ỏi.
Tôn Viễn Sơn lại nói:
"Nếu như ngài..."
"Tôn chưởng môn có thể yên tâm."
Thích Trường An ngắt lời Tôn Viễn Sơn, bình thản nói:
"Nếu Phong Quang biến mất dưới sự trông giữ của ta, Thích mỗ sẽ lấy mạng mình đền tội."
Lời vừa nói ra, không ai dám tỏ ra nghi ngờ nữa.
Phong Quang kinh ngạc, lên kéo tay hắn nói:
"Này... Ngươi không cần phải nói nghiêm trọng như vậy chứ. Ngươi như vậy... ta sẽ áp lực lắm..."
Như vậy thì sao cô có thể thoải mái lén ra ngoài chơi?
"Không cần lo lắng."
Thích Trường An tại như không hề hiểu được nỗi sợ hãi của cô mà nhẹ "Ta chắc chắn sẽ bảo vệ cô cẩn thận."