Quyển 31 - Chương 24: Công lược võ lâm minh chủ
Quyển 31 - Chương 24: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 24: Công lược võ lâm minh chủ
"Cho nên, việc Hạ huynh không muốn để Phong Quang bước chân vào chốn giang hồ cũng là có nguyên nhân."
Khóe mắt Thích Trường An khẽ nhếch lên, trong mắt chứa ý cười ấm áp,"Mưa gió giang hồ không thích hợp với Phong Quang, Phong Quang chỉ cần là Phong Quang hiện tại, vậy cũng đã đủ."
Cô vốn phải được bảo vệ che chở, tuy nói đóa hoa trong nhà ấm không chịu nổi gió mưa, nhưng cô cũng không cần trải qua những mưa gió đó, vậy việc cô có yếu ớt hay không lại có hề gì?
Tóm lại, sẽ luôn có người bảo vệ cô.
Phong Quang chu miệng lên, không cam chịu mà nói:
"Nhưng thế giới bên ngoài rất vui, còn có rất nhiều chuyện thú vị, ta cũng muốn ra bên ngoài nhìn xem, giang hồ võ lâm mà cha mẹ ta nhắc đến rốt cuộc có dáng vẻ gì."
Khi biết mình sẽ đi vào thế giới võ hiệp, cô cũng từng có ý nghĩ muốn làm hiệp nữ giang hồ, nhưng tính tình cô trời sinh lười nhác, nghĩ là một chuyện, còn làm lại là chuyện khác, luyện võ gì chứ, cô hoàn toàn không có nghị lực chịu khổ.
Thích Trường An cong khóe môi,"Cho nên hôm nay Phong Quang mới muốn trèo tường ra ngoài chơi sao?"
"Đúng vậy, ta muốn ra ngoài mua chút đồ ăn ngon..."
Phong Quang khựng lại, chợt hồi phục tinh thần, cô trừng mắt nhìn hắn,"Sao ngươi tại biết ta muốn trèo tường ra ngoài chơi?"
"Tường vây chỗ hoang viên kia là thấp nhất, nên vì sao Phong Quang tới đó, thực sự rất dễ dàng đoán được."
Đôi mắt cười của Thích Trường An dường như có ma lực dễ dàng nhìn thấu hết thảy.
Trong lòng cô thầm nhủ, tên nhãi này cũng không khỏi thông minh quá mức, nhưng nghĩ đến việc hắn rất thân thiết với phụ thân mình, cô lại không thể không dặn bản thân phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể chọc giận hắn, để hắn khỏi đi mách lẻo với cha cô. Cô không thể không bày ra vẻ mặt tươi cười,"Thích đại thúc..."
Thích Trường An giơ tay đỡ trán, bất đắc dĩ cười nói:
"Phong Quang, có thể xưng hô với ta bằng cách khác."
"Chẳng phải ngươi đã nói đó sao? Ngươi là bằng hữu của cha ta, vậy thì chính là trưởng bối của ta, còn nói muốn coi ta như cháu gái..."
Cô mếu máo,"Ta gọi ngươi một tiếng đại thúc có sai à?"
Thật đúng là không sai...
Nhưng Thích Trường An mỉm cười,"Ta đã từng nói quá như vậy sao?"
Vẻ mặt hắn cực kỳ chân thành, trong đôi mắt đen nhánh như màn đêm càng không có nửa phần chột dạ. Khuôn mặt này chân thành đến mức khiến Phong Quang không nhịn được mà tự mình hoài nghi, liệu có phải cô đã nhớ nhầm lời hắn nói hay không,"Thôi được rồi... Cho dù ngươi chưa từng nói vậy, nhưng việc ngươi là bằng hữu của cha ta cũng không sai chứ?"
"Đúng là như vậy."
Thích Trường An gật đầu,"Chẳng qua, ta cũng chỉ lớn hơn Phong Quang một giáp mà thôi, hắn vẫn chưa gánh được một tiếng..."đại thúc" này của Phong Quang."
Này, mười hai tuổi là một giáp... đây đã xem như rất nhiều rồi đó có được không?
Phong Quang không hiểu sao thái độ của thằng nhãi này lại thay đổi như vậy, trước kia luôn muốn coi cô như tiểu bổi, hiện giờ lại nói lớn hơn cô không đáng bao nhiêu. Nhưng bất luận thế nào, hiện tại trọng điểm của cô không nằm ở đó,
"Vậy Thích minh chủ..."
"Ừm?"
Âm cuối của hắn hơi cao lên.
Phong Quang thế mà lại tê dại cả nửa người, nhưng nhìn dáng vẻ đứng đắn của hắn, cô liền phủ nhận ý nghĩ người nam nhân này đang muốn tán tỉnh cô. Tập trung cảm xúc một hồi, cô tội nghiệp nói:
"Vì đã rất lâu ta không được ăn kẹo hồ lô... cho nên mới muốn lén ra ngoài một lần, ngươi đừng nói chuyện này cho cha ta nhé, được không?"
Dáng vẻ đáng thương của cô càng thêm động lòng người, hẳn rất ít người có thể giữ được ý chí sắt đá trước cô.
Thích Trường An hơi trầm mặc trong chốc lát,"Vậy trước đây khi Phong Quang muốn ăn kẹo hồ lô, cũng đều tự lên trèo tường ra ngoài?"
"Không phải. ."
Phong Quang cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu,"Trước kia đều là Đại sư huynh mua cho ta ăn..." giọng điệu như thường:
"Hiện giờ Văn Hiên công tử không mua kẹo hồ lô cho cô à?"
"Hiện giờ huynh ấy đâu còn có thời gian mua kẹo cho ta..."
Phong Quang cúi xuống chọc chọc đầu ngón tay vào nhau, cho đến lúc có một bàn tay cầm lấy tay cô, cô ngẩng đầu, đôi mắt hơi mở to vì kinh ngạc.
Thích Trường An hơi khom lưng, ghé sát vào mặt cô, đáy mắt hắn phản chiếu khuôn mặt hơi hoảng hốt của cô. Một hồi lâu sau, hắn chậm rãi cười nói:
"Phong Quang muốn ăn kẹo hồ lô, vậy ta sẽ đưa Phong Quang ra ngoài chơi."
"Nhưng..."
Phong Quang theo bản năng lui ra sau, do dự nói:
"Trước khi Tiêu đại hiệp tỉnh lại, chẳng phải ta không thể đi ra ngoài à?m"
"Có ta ở đây, Phong Quang đi nơi nào cũng được."
Thích Trường An cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng bế cô lên. Phong Quang không kịp chuẩn bị, liền sợ tới mức kinh hoàng vươn tay ôm cổ hắn, cô hoang mang nghỉ ngờ hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
"Phong Quang muốn ăn kẹo hồ lô, vậy chúng ta liền đi mua kẹo hồ lô."
Thích Trường An dứt lời, liền phi thân lên.
Phong Quang nghe tiếng gió gào thét bên tai, như một con mãnh thú đang gào rống. Gió đêm vẫn rét lạnh, sau khi nhận thấy thân thể cô hơi run, Thích Trường An khẽ động cánh tay đang ôm cô, khiến cô vùi đầu trong lòng mình. Chờ đến khi tiếng gió ngừng lại, Phong Quang mở mắt ra, mới phát hiện bọn họ đã ra tới ngoài đường.
Thích Trường An cúi đầu hỏi cô,"Vẫn thoải mái chứ?" Hóa ra hắn còn nhớ rõ việc cô "say" khinh công.
Nhưng không biết tại sao, lúc này cô lại không cảm thấy chút cảm giác không khoẻ nào. Phong Quang nhìn Thích Trường An lắc lắc đầu,"Không sao. Ta rất ổn."
"Vậy thì tốt rồi."
Thích Trường An nghe được câu trả lời, cũng liền đặt cô xuống.
Phong Quang đứng trên mặt đất, cô nhìn sắc trời tối đen, lại nhìn phố xá náo nhiệt không kém ban ngày trước mắt, nghỉ hoặc hỏi Thích Trường "Đây là chợ đêm."
Thích Trường An hết sức tự nhiên kéo tay cô, bước vào đường phố náo nhiệt,"Ban ngày có mua bán ban ngày, ban đêm cũng có mua bán ban đêm."
Phong Quang nghĩ một chút, đây cũng giống như thành phố ở hiện đại, cũng có thị trường thương nghiệp hoạt động ban đêm.
"Thích Trường An, kẹo hồ lô kìa!"
Phong Quang không kịp nghĩ gì khác, cô dắt tay Thích Trường An, đang nắm lấy tay cô Thích Trường An hơi nhướng mày, đối với chuyện cô gọi thẳng tên mình, hắn không những không thấy bị mạo phạm, mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái, hắn nghe lời lấy tiền đưa cho người bán hàng rong,"Một xiên kẹo hồ lô."
"Không được! Ta muốn ba xiên!"
Cô đã vài ngày không được ăn kẹo hồ lô, lần này khó khăn lắm mới ra được ngoài này, dù sao cô cũng phải ăn cho đủ.
Thích Trường An nói:
"Hôm nay chỉ có thể ăn một xiên, ăn quá nhiều đồ ngọt hay chua cũng sẽ không tốt cho răng của cô."
"Không được! Ta phải ăn ba xiên kẹo!"
Cô bắt đầu bày ra dáng vẻ đại tiểu thư, đó chính là tùy hứng lại vô lý ngang ngược.
Hiện giờ nếu đổi thành người khác, có khi đã sớm không vui bỏ đi rồi.
Nhưng Thích Trường An tại tốt tính đưa xiên kẹo hồ lô kia đến trước mặt cô,"Hôm nay chỉ có một xiên, nếu Phong Quang không muốn ăn, vậy ta sẽ lấy về."
Cô nhấp môi nhìn hắn, dáng vẻ này có nghĩa cô đang rất không vui.
"Chẳng qua."
Thích Trường An lại chậm rãi cười nói:
"Nếu hôm nay Phong Quang chỉ ăn một xiên kẹo hồ lô, vậy ta liền có thể đảm bảo, về sau mỗi ngày ta sẽ mua một xiên kẹo hồ lô cho cô ăn."