Quyển 31 - Chương 26: Công lược võ lâm minh chủ
Quyển 31 - Chương 26: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 26: Công lược võ lâm minh chủ
"Nếu nói vì sư phụ là bạn tốt của Thích minh chủ, nên Thích minh chủ mới tận tâm chăm sóc tiểu sư muội, thì sự chăm sóc này dường như đã hơi quá mức."
Văn Hiên tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Thích Trường An, cũng có thể khiến người ta nhìn rõ, trên khuôn mặt vốn luôn ôn hòa của hắn đã nhiễm vẻ băng lãnh.
Sắc mặt của Thích Trường An vẫn như thường, không giận mà cười nói,"Văn Hiên công tử, hôm nay ngươi lấy thân phận gì mà tới đây chất vấn ta?"
"Dĩ nhiên là Đại sư huynh của Phong Quang. Phong Quang là do ta chăm sóc đến lớn, ta nghĩ mình có trách nhiệm phải loại trừ một chút nguy hiểm cho Phong Quang."
"Chỉ là sư huynh mà thôi, nếu nói huynh trưởng như cha, thì phụ mẫu của Phong Quang vẫn còn đó, Văn Hiên công tử cũng không khỏi quan tâm quá rộng."
Văn Hiên cười một tiếng.
"Thế hiện tại Thích minh chủ lấy thân phận gì để chất vấn ta?"
"Lấy thân phận hôn phu tương lai của Phong Quang."
Mắt Thích Trường An như có mây mù, vừa mông lung lại sâu không lường được, nhưng hắn vẫn đang cười.
Văn Hiên trầm mặt, trong giọng hắn cũng như có khí lạnh toát ra,"Lời của Thích minh chủ không khỏi thái quá rồi. Tiểu sư muội vẫn là nữ tử chưa lấy chồng, ngài nói lời này, không khác gì đang hủy danh tiết của muội ấy."
"Không hủy được, miễn là nàng trở thành Thích phu nhân."
Ánh mắt Thích Trường An thâm thúy bình thản, giống như một miệng giếng cổ không chút gợn sóng, quá mức bình tĩnh cùng tự tin, tựa như biển sâu mà dù cả ngân hà chìm xuống đó cũng sẽ không tóe nổi một tia sáng nào.
Văn Hiên mặt lạnh như sương, lần đầu tiên không dùng cách xưng hô kính trọng với Thích Trường An nữa,"Ngươi cũng không khỏi quá mức tự tin."
"Văn Hiên công tử, ngươi đã cự tuyệt Phong Quang, hẳn ngươi không nghĩ rằng Phong Quang sẽ vĩnh viễn không bao giờ thích nam nhân nào khác chứ." bí khó lường,"Một ngày nào đó nàng sẽ gả chồng, vậy người nàng gả là ta, thì có vấn đề gì?"
"Ngươi lớn hơn muội ấy nhiều như vậy..."
"Theo ta được biết, Hạ huynh cũng lớn hơn Hạ phu nhân không dưới mười tuổi."
Thích Trường An bình thản mỉm cười,"Huống chỉ, Hạ huynh trước nay vẫn luôn tán thưởng cách làm người của ta. Dường như... ta có phần thắng rất lớn trong việc khiến Hạ huynh đồng ý hôn sự của ta và Phong Quang."
"Những tiền đề mà ngươi nói đều phải thành lập trên cơ sở tiểu sư muội thích ngươi, nhưng ngươi đừng quên, vào lần đầu tiên gặp mặt, ngươi đã khiến muội ấy bị thương. Tiểu sư muội trước nay đều chán ghét ngươi."
Cho nên, muội ấy sẽ không thể nào thích hắn.
Trên mặt Thích Trường An lại xuất hiện ý cười,"Văn Hiên công tử không biết rồi, tối nay ta đưa Phong Quang đi chợ đêm chơi, ngay cả lúc trở về cũng là ta ôm nàng ấy, hiện tại nàng rất tin tưởng ta. Phong Quang thích ăn kẹo hồ lô, chẳng qua một ngày chỉ nên ăn một xiên là đủ..."
Hắn quét mắt nhìn kẹo hồ lô trong tay Văn Hiên, thờ ơ nói:
"Phong Quang về sau đều không cần Văn Hiên công tử lo lắng, Văn Hiện công tử có thể dành thêm thật nhiều thời gian ở bên Hoa Nhan cô nương"
Có đôi khi tình cảnh trong đời đúng là chuyện không sao giải thích nổi, Phong Quang và Văn Hiên sớm đã làm bạn bên nhau nhiều năm, nhưng khi cô nhận thấy tình cảm của mình đối với Văn Hiên, Văn Hiên lại thích người khác, mà hoàn cảnh khi Phong Quang và Thích Trường An gặp nhau lại cực kỳ không tốt đẹp, nhưng tới hiện tại, sau khi tiếp xúc với Phong Quang nhiều hơn, hắn lại nghĩ cách để quan hệ của mình và cô càng thêm thân mật.
Trong mắt Văn Hiên có ý lạnh,"Ngươi chủ động nhận việc trông giữ Phong Quang, quả nhiên là có dụng ý khác."
"Ta không phủ nhận ta có dụng ý riêng, nhưng Văn Hiên công tử ngươi, dường như cũng không có lập trường ở đây mà chỉ trích một người muốn ở bên Phong Quang."
Thích Trường An nói:
"Phong Quang sẽ không vì ngươi cự tuyệt mà hối tiếc, bởi nàng có thể có lựa chọn tốt hơn."
"Lựa chọn mà ngươi nói, là chỉ chính ngươi sao?" nhiễm thế tục,"Lựa chọn kia nhất định không phải là ngươi rồi. Ngươi đã có lựa chọn, cần gì phải do dự đây?"
Văn Hiên không nói gì.
Đôi mắt như màn đêm của Thích Trường An trong khoảnh khắc này chợt trở nên sắc bén, như có thể nhìn thấu lòng người.
Trước khi Hoa Nhan xuất hiện, bất kể là sự quan tâm săn sóc hay sự yêu quý thân thiết của Văn Hiên đối với Phong Quang đều đã vượt qua phạm vi huynh muội.
Đối với Phong Quang, Văn Hiên có lòng kiên nhẫn vượt qua người thường, hắn sẽ trò chuyện với cô, nghe cô oán giận, và lúc nào cũng lo nghĩ cho sự an toàn của cô... Chỉ với tất cả những điều này, nếu nói là tình huynh muội thì có lẽ chỉ một mình Phong Quang ngây ngốc mới tin.
Không sai, Văn Hiên quả thật từng thích Phong Quang, nhưng Phong Quang luôn ngây thơ về tình cảm, hắn lại là người kín đáo không hay chủ động, nên cũng chưa bao giờ chủ động thổ lộ ra. Ngay trong tình cảnh đó, Hoa Nhan xuất hiện.
Văn Hiên cũng không cách nào hiểu nổi, sau khi gặp được Hoa Nhan ở hậu hoa viên đêm đó, cách nói năng cùng tính tình dịu dàng của Hoa Nhan để lại trong lòng hắn ấn tượng rất sâu, mà sau đó, trong lúc Phong Quang không biết, cảm giác phù hợp về tâm hồn của hắn khi tiếp xúc với Hoa Nhan đã trở nên càng ngày càng mạnh.
Văn Hiên không phải người dễ thay lòng đổi dạ, hắn cũng từng tự hoài nghi, tự đấu tranh với chính mình, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, hắn thật sự đã đổi dạ thay lòng.
Hắn nhận thức được điều đó khi Phong Quang đến tìm hắn tỏ tình. Khi sự yêu thích của Phong Quang, điều mà hắn từng tha thiết ước mơ và mong muốn có được, thật sự xuất hiện trước mặt hắn, hắn lại không vui như trong tưởng tượng.
Cũng ngay lúc ấy, Văn Hiên chỉ có thể thừa nhận rằng, hắn thật sự đã thích người khác.
Lúc ấy Phong Quang hỏi hắn, hắn có từng thích cô hay không. Đáp án là có, nhưng Văn Hiên không thể nói ra, có lẽ sự khiển trách của lương tâm đã cho hắn biết, nếu hắn nói ra, hắn sẽ thật sự là một nam nhân hai lòng.
Điều này không phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của Văn Hiên đối với chính mình nhiều năm qua, hắn vùng vẫy đấu tranh, nhưng lại không thể không tuân theo lòng mình, cuối cùng lựa chọn khuất phục.
Thích Trường An hiểu rất rõ vì sao Văn Hiên lại trầm mặc, hắn đã sớm Phong Quang là một đại tiểu thư xấu tính chỉ thích làm theo ý mình, còn từng cảm thán không ngờ vẫn có nam nhân thích một cô nương như thế. Về sau... thôi được rồi, về sau Thích Trường An đã bị chính suy nghĩ lúc đó của mình "vả mặt".
Không phải Phong Quang không xứng với Văn Hiên, mà là Văn Hiên không xứng với Phong Quang.
Khóe môi của Thích Trường An cong thành nụ cười mỉm, hắn nhìn ánh trăng chiếu lên lá cây, chỉ bình thản nói:
"Phong Quang từng nói, nàng rất cảm kích ngươi lúc đó đã cự tuyệt nàng, nếu không, giả dụ nàng thật sự thành thân với ngươi rồi mới phát hiện ngươi thích một nữ nhân khác, nàng sẽ càng thêm thống khổ."
"Muội ấy... thật sự nói như vậy?"
Văn Hiên không dám chắc, nhưng cũng không thể không tin. Hắn hiểu Phong Quang, Phong Quang sống không tim không phổi, nhưng cũng có thể là người tuyệt tình nhất.
"Ta xúi giục Phong Quang thổ lộ vì muốn chờ xem nàng bị từ chối. Hiện tại... tự đáy lòng, ta thật sự cảm thấy may mắn rằng nàng đã bị cự tuyệt."
Thích Trường An lắc đầu bật cười, sườn mắt nhìn về hướng Văn Hiên, giọng điệu bình tĩnh như nước,"Cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua liền không còn nữa. Văn Hiên công tử, mong ngươi có thể trân trọng."