Quyển 31 - Chương 33: Công lược võ lâm minh chủ
Quyển 31 - Chương 33: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 33: Công lược võ lâm minh chủ
"Thích Trường An, ngươi mau thả nữ nhi của ta ra!"
Hạ Triều hiển nhiên nói với giọng đầy tức giận, cái gì mà tri kỷ cái gì mà bạn tốt, trước sự an nguy của con gái ông cũng sẽ chẳng đáng là gì.
Vương Từ đã không còn mong đợi gì với chi số thông minh của Hạ Triều, bà không thể không đứng ra nói thẳng,"Thích minh chủ, chúng ta có thể thả ngươi rời đi, nhưng người cũng phải thả Phong Quang ra nữa."
Tôn Viễn Sơn không vui nói:
"Hạ phu nhân, nói không chừng Thích Trường An có liên quan tới Giáo chủ Ma giáo Lăng Cựu Sinh nếu cứ thả hắn ra như vậy, có phải sẽ..."
"Nếu Tôn chưởng môn có ý kiến gì, ta nghĩ phu quân ta sẽ không ngại để ngươi vĩnh viễn câm miệng." Giọng điệu của Vương Từ ngữ có vẻ hết sức khách khí, nhưng ý uy hiếp trong đó lại rất rõ ràng.
Tôn Viễn Sơn cảm thấy có một ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn về phía mình, ông ta lại theo cảm giác nhìn lại, quả nhiên, đúng là Hạ Triều với sắc mặt tối tăm đang nhìn ông ta. Ánh mắt nhìn ông ta của Hạ Triều giống như đang nhìn một người chết.
Trong lòng Tôn Viễn Sơn chợt lạnh toát, ông ta biết rõ võ công của Hạ Triều mạnh hơn ông ta không ít, huống chỉ đây là địa bàn của Tàng Binh Phủ, dù Tôn Viễn Sơn có cảm thấy không cam lòng, cũng chỉ có thể nén giận.
Vương Từ lại nói với Thích Trường An:
"Thích minh chủ, ngươi có thể tin tưởng lời ta nói, chỉ cần ngươi thả Phong Quang, nơi này tuyệt không sẽ không ai dám gây khó dễ cho ngươi." "Ta tin Hạ phu nhân, nhưng lại không thể tin những người khác."
Thích Trường An cũng không định buông Phong Quang ra, ngược lại, hắn còn ôm Phong Quang lui về sau một bước.
Văn Các giận dữ nói:
"Thích Trường An, trước đó người đả thương sư đệ ta, bây giờ lại bắt cóc sư muội ta, nếu ngươi còn có lương tâm thì mau thả sư muội!"
Khác với Văn Các, Văn Hiên không nhìn Thích Trường An mà chỉ nói với Phong Quang:
"Tiểu sư muội, vị Thích minh chủ này vẫn là Thích minh chủ muội quen lúc trước hay sao?"
Phong Ouiana noẩn naười: không rõ vì eao Văn Hiên lai đât nhiên hỏi mình như vậy, cô lén lút nắm chặt tay cầm kiếm của Thích Trường An,"Thích Trường An chính là Thích Trường An, trước hay sau cũng không có gì khác biệt."
Những lời này của Phong Quang khi vào trong tai người ngoài cũng chỉ được hiểu rằng cô đang nói hiện giờ thân phận của Thích Trường An bị lộ tẩy, mà trước đó hiểu biết của cô về Thích Trường An không quá nhiều, cho nên từ trước hắn đã là nội gian, chỉ do cô không biết mà thôi.
Cũng bởi vậy, Thích Trường An trước hay sau đều không có gì khác biệt.
Nhưng Văn Hiên lại hiểu, ý trong lời Phong Quang nói rốt cuộc là gì.
Văn Hiên hiểu, Thích Trường An lại càng hiểu, tay hắn đặt trên eo cô không khỏi càng tăng thêm sức lực, chỉ là còn bận tâm đến nhiều người ở đây nên hắn mới kiềm chế ý nghĩ muốn ôm cô vào lòng.
Thích Trường An lại ngước mắt, giọng nói hết sức lạnh lùng,"Hạ huynh, chờ ta tới một nơi an toàn, dĩ nhiên sẽ thả Phong Quang trở lại, nếu không."
Hắn không nói hết lời, thân mình đã bay lên, ôm Phong Quang rời khỏi nơi thị phi này.
Có người muốn đuổi theo, nhưng đệ tử Tàng Binh Phủ đã vây quanh tất cả mọi người.
Hạ Triều ngạo nghễ mà đứng, nói từng câu từng chữ rõ ràng:
"Nếu ai ngại sống quá lâu, có thể tới báo danh ở chỗ này."
Mọi người đương nhiên chỉ dám giận chứ không dám nói.
Một đệ tử trẻ tuổi nhỏ giọng hỏi sư phụ mình,"Sư phụ, sao điệu bộ này của Hạ phủ chủ lại giống người phe hắc đạo bên kia thế?"
"Đồ nhi ngoan, ngươi không biết rồi, Hạ Triều này tuy xuất thân từ danh môn chính phải, nhưng hồi trẻ lại cực kỳ phản nghịch, vì nghiên cứu vũ khí của người trong hắc đạo mà hắn còn lăn lộn trong hắc đạo mấy năm. Nói hắn là bạch đạo, nhưng một khi hắn không vui, thì tính tình nóng nảy của hắc đạo liền trỗi dậy đó."
"Vậy Hạ phủ chủ có tác phong hành sự giống hắc đạo như thế, sao chính đạo võ lâm chúng ta không dùng công lý để phán quyết ông ta?"
"Đồ đệ ngốc..."
Sư phụ kia thở dài nặng nề,"Vậy cũng phải xem chúng ta có thể đánh thắng được hắn hay không chứ."
Bên kia, đông đảo nhân sĩ võ lâm bị nhốt trong Tàng Binh Phủ không thể ra ngoài. Bên này, Phong Quang vừa được Thích Trường An ôm hạ Mới chạm chân xuống đất, trước mắt cô liền xuất hiện một mảng màu đỏ, cùng lúc đó, giọng của Thích Trường An cũng vang lên bên tai cô,"Tặng cho nàng. Có thích không?"
Mảng màu đỏ này chính là một cành hoa tường vi, nó được Thích Trường An thuận tay ngắt khi dùng khinh công rời đi lúc vừa rồi.
"Cảm ơn..."
Phong Quang đưa tay tiếp nhận cành hoa tường vi, chỉ cảm thấy trong lòng hết sức ngọt ngào, không ngờ thằng nhãi này ngay cả khi chạy trốn cũng không quên ngắt một cành hoa cho cô.
Đương nhiên trên mặt cô vẫn cố kiềm chế để không tỏ vẻ quá vui mừng, cô ngẩng đầu hỏi:
"Hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy ngươi là phản đồ, vậy ngươi tính toán ra sao?"
"Hiện tại tất cả mọi người đều nghĩ ta là phản đồ, sao Phong Quang lại nguyện ý giúp ta?"
Thích Trường An không vội nghĩ cách làm thế nào để chạy thoát ."Vì ngươi đã từng giúp ta" cho nên, cô là một người có ân sẽ báo đáp. Thích Trường An tại không thỏa mãn với đáp án này, hắn chỉ phát ra một tiếng cười rất nhẹ, nhưng lại có thể khiến người ta cảm giác được sự thất vọng của bản thân,"Phong Quang muốn giúp ta, chỉ là vì nguyên nhân này thôi sao?"
"Không... thì thế nào?"
Trong lòng Phong Quang thấp thỏm, ánh mắt bỗng nhiên hoảng loạn.
Thích Trường An trầm mặc trong chốc lát, đôi mắt đen nhánh của hắn không có chút ánh sáng nào,"Phong Quang cứ đơn giản lựa chọn giúp ta như thế, nếu ta thật sự là hung thủ khiến sư huynh nàng bị thương, lại là phản đồ của bạch đạo thì làm thế nào?"
"Vậy thì ngươi chính là thế thôi... Dù sao ta cũng đã giúp ngươi chạy ra ngoài, đâu thể lại bắt ngươi trở về chứ..."
Phong Quang nhìn hoa cỏ trên mặt đất nhưng vẫn nhất quyết không nhìn hắn, đây là biểu hiện khi cô chột dạ.
Thích Trường An lại hỏi:
"Văn Đình là Tam sư huynh của nàng, nếu ta thật sự khiến hắn bị thương, nàng cũng nguyện ý giúp ta rời khỏi Tàng Binh Phủ sao?"
"Ta
Phong Quang cắn môi, bắt đầu trở nên rối rắm,"Ta cũng không biết... giết như vậy..."
"Vì sao lại thế?"
Thích Trường An truy hỏi:
"Ta làm bị thương sư huynh nàng, nàng hẳn nên tìm ta báo thù mới phải, vì sao lại không thể nhìn ta chịu chết?"
"Ta
Phong Quang nhấp môi, cô quay lưng lại, rầu rĩ nói:
"Không biết, tóm lại là ta không thể nhìn ngươi chết thôi. Tam sư huynh cũng chỉ bị thương hôn mê, chứ không nguy hiểm đến tính mạng."
"Nếu ta giết Tam sư huynh của nàng thì sao?"
"Ngươi lấy đâu ra nhiều "nếu" như vậy!" Phong Quang tức giận xoay người lại nhìn hắn,"Ta cứu ngươi chính là cứu ngươi, mặc kệ ngươi giết hay không giết sư huynh ta cũng thế, tóm lại hiện giờ ta cứu ngươi, ta cũng không cảm thấy hối hận!"
Thích Trường An rũ mắt nhìn cô, trong mắt như chúa ngàn vạn sao trời, thâm thúy đến mức khiến người ta mê muội,"Đây chẳng phải có ý là, ở trong lòng Phong Quang, địa vị của ta còn... quan trọng hơn cả sự huynh nàng sao?"
Phong Quang ngây ngẩn cả người, cô há miệng thở dốc, nhưng vẫn không biết phản bác từ đâu.
Quả thực, ở trong lòng mỗi người đều có phân chia nặng nhẹ, đừng nói có thể đối xử bình đẳng với mọi người, chuyện này ngay cả đối với thánh nhân cũng là một chuyện hết sức khó khăn.
Văn Đình là người lớn lên cùng Phong Quang, điểm này Phong Quang còn nhớ rõ, cô lại không khỏi cảm thấy mình là nữ nhân xấu xa. Thích Trường An nói rất đúng, hiện tại cô cảm thấy địa vị của Thích Trường An quan trọng hơn, đây là sự thật, cũng là một sự thật nhắc nhở cô là nữ nhân xấu xa.