Quyển 31 - Chương 35: Công lược võ lâm minh chủ
Quyển 31 - Chương 35: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 35: Công lược võ lâm minh chủ
Ở con người Thích Trường An còn có rất nhiều điều Phong Quang chưa phát hiện, đây chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.
Một bàn tay hắn còn đang nắm lấy tay cô, một tay khác đang giữ cằm cô, hắn hơi cúi đầu một chút, lại có thể dễ như trở bàn tay hôn lên khóe môi cô.
Hắn lẩm bẩm:
"Có thấy phản cảm vì ta làm như vậy với nàng không?"
"Không..."
Chìm sâu trong ánh mắt thâm thúy của hắn, Phong Quang vậy mà lại bất giác nói thật. Sau khi nhận thấy mình thừa nhận sự thật e lệ như vậy, cô liền hận không thể tát cho mình một cái.
Thích Trường An cười, tiếng cười khẽ của hắn có một phần lười biếng hiếm khi thấy được, lại có thêm một phần thâm tình,"Cho nên, Phong Quang vẫn thích Đại sư huynh của nàng sao?"
"Ta... Ta... Ánh mắt Phong Quang hơi lóe, càng hiện vẻ đáng yêu mê người,"Ta đã sớm buông bỏ chuyện này. ."
Nếu từ đầu đến cuối đều là cô tự mình tưởng bở, vậy cô cần gì phải giữ mãi không bỏ đây?
"Phong Quang nguyện ý buông bỏ, cũng liền chứng minh nàng nguyện ý bước vào một đoạn tình cảm mới, đúng không?"
Phong Quang căn bản không muốn trả lời vấn đề này. Nếu trả lời là đúng, chỉ sợ tên nhãi này sẽ đương nhiên nghĩ cô vì hắn nên mới nguyện ý bắt đầu một đoạn tình cảm mới. Nếu trả lời là không, thì dự cảm không biết xuất phát từ đâu đã mách cô rằng, kết cục của cô chỉ sợ sẽ rất thảm...
Cô không trả lời cũng không sao, Thích Trường An một lần nữa ôm cô vào lòng, vừa khẽ vỗ lưng cô, vừa nhẹ giọng nói:
"Phong Quang ngượng ngùng không trả lời cũng không sao hết, ta chỉ cần biết trong lòng nàng có ta là đủ."
Thôi được rồi... đây chính là sự thật.
Phong Quang lén lút nhìn lên từ trong lòng hắn, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ của hắn, cô yếu ớt hỏi:
"Không phải... Không phải ngay từ đầu huynh đã không thích ta sao? Sao bây giờ... bây giờ lại nói thích ta?"
"“h¡ đó là †a không đúng" Thích Trường An hôn lên đỉnh đầu cô, thở dài một tiếng nói:
"Lúc trước chỉ nghĩ là một nha đầu xấu xa đanh đá, đâu thể dự đoán được sẽ là một tiểu nha đầu đáng yêu như vậy đây?"
"Thế huynh còn... còn cổ vũ ta đi tỏ tình với Đại sư huynh... Nếu lúc ấy ta tỏ tình thành công, vậy hiện giờ..."
"Vậy hiện giờ ta liền giết hắn."
Thích Trường An không cần nghĩ ngợi liền tiếp lời cô, tâm tình rất tốt mà xoa định đầu cô.
Phong Quang nói không nên lời, cũng không còn lời gì để nói. Cô cảm thấy Thích Trường An hiện tại đã vượt qua phạm vi nhận thức của cô, nếu muốn tìm một câu thích hợp để hình dung, thì hắn giống như... giống như không bị trói buộc, có thể tự do giải phóng thiên tính vậy.
Mà thiên tính này... tin chắc sẽ không tốt lành với người bạch đạo cho lắm.
Lúc này cô bị hắn ôm đã ôm rồi, hôn cũng hôn xong, dường như cô chỉ có thể thừa nhận, cô không phản cảm. Cũng chính điều đó nói cho cô biết, cô quả thực đã thích nam nhân này.
Nếu không phải ngay từ đầu tình huống cô và Thích Trường An quen biết không mấy tốt đẹp, cô cũng không nhìn hắn với con mắt thành kiến, thì cô sẽ không hiểu rõ, Thích Trường An quả thật là một nam nhân vô cùng có sức hút.
Nhưng đây tính là gì? Cô còn chưa quyết định công lược nam nhân này mà đã bị hắn tán ngược lại sao? Nhận thấy cô thất thần, Thích Trường An lại thấp giọng hỏi:
"Phong Quang đang nghĩ gì vậy?"
"Ta đang ngĩĩ..."
Phong Quang khụ một tiếng, nuốt ngược hai chữ "công lược" trở về, cô ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn hắn nói:
"Chuyện huynh bị xem là phản đồ bạch đạo phải làm sao bây giờ?"
Đầu tiên là nhuyễn kiếm, sau lại là thư từ, trước những chứng cứ đó, tất cả lời nói của hắn cũng đều không còn sức thuyết phục.
Thích Trường An cười hỏi:
"Vậy Phong Quang có bằng lòng theo ta lưu lạc chân trời hay không?"
"Nguyện ý." Cô rất nhanh chóng gật gật đầu.
Hắn dừng một chút, lại nói: "Không sao hết."
Cô vỗ ngực,"Ta có thể vẽ tranh nuôi huynh."
Thích Trường An bật cười, hắn tại lần nữa cúi đầu, hôn lên khóe môi cô,"Nha đầu ngốc, sao ta nỡ để nàng sống những ngày tháng lưu lạc chân trời đây?"
Các vở kịch thường diễn ra như thế nào?
Một người sau khi bị đuổi giết oan uổng, không phải nên đi rửa sạch oan khuất hay sao?
Hắn nói khẽ bên tai cô,"Phong Quang, nàng nghe ta nói này..."
Mặt trời lặn, trăng mọc lên, màn đêm lại lần nữa buông xuống.
Lúc Phong Quang trở lại Tàng Binh Phủ đã là đêm khuya, cô vừa về phủ đã bị Hạ Triều ôm vào lòng, nam nhân trung niên này còn khóc thảm thiết,"Nữ nhi à, con nhất định đã chịu không ít khổ!"
"Cha... con rất ổn."
"Cái tên trời đánh Thích Trường An kia!"
Hạ Triều căn bản là không nghe lọt lời Phong Quang nói, ông chỉ cảm thấy nữ nhi bảo bối của mình chịu thiệt, liền rất không có phong độ mà chửi ầm lên,"Ta coi hắn như bạn bè, lúc người khác vây công hắn, ta cũng không động thủ, chính là vì nhớ đến một phần giao tình, vậy mà hắn cũng dám trói con tại làm con tin!"
"Tiểu sư muội!"
Văn Các vội vã tiến tới đây,"Thích Trường An không làm khó muội chứ?"
"Không đâu."
Phong Quang lắc đầu,"Sau khi hắn tới nơi an toàn tiền thả muội ra."
Tôn Viễn Sơn cũng thò mặt tới hỏi:
"Hắn bỏ chạy hướng nào?"
"Khinh công của hắn quá mức cao minh, ta còn chưa kịp thấy rõ thì hắn đã đi rồi."
Phong Quang nhíu mày, tỏ ra ảo não vì mình không giúp được việc.
Lại một chưởng môn khác nói:
"Thế thì đúng là gay go thật, nếu để Thích Trường An trốn về Ma giáo, vậy chúng ta muốn bắt hắn lần nữa có thể sẽ rất khó khăn."
"Đúng vậy. Văn Hiên hơi tiến lên một bước, ôn nhu hỏi Phong Quang:
"Tiểu sư muội có bị thương không?"
"Không hề."
Phong Quang nhìn về phía Văn Hiên, hiện tại dù được Văn Hiên ôn nhu đối đãi, trong lòng cô cũng không còn xao động.
Cô nói:
"Thích Trường An không hề làm khó muội, hơn nữa hắn còn đưa cho muội một thứ."
Hạ Triều hỏi:
"Là thứ gì?"
"Chiếc hộp này."
Phong Quang lấy từ trong ngực ra một hộp gỗ nhỏ,"Thích Trường An nói trong đây là ve băng trăm năm khó gặp, hắn bảo con giao cho Thẩm công tử của Thẩm gia "Châm Vàng"."
"Cái gì? Mau để ta xem xem!"
Thẩm công tử đứng phía sau mọi người lập tức bước ra. Hắn tiếp nhận hộp gỗ trong tay Phong Quang, vừa mở ra, bên trong quả nhiên là một con ve băng óng ánh trắng như tuyết, hắn vui mừng kinh ngạc kêu lên:
"Đúng là ve băng! Nghe đồn ve băng trăm năm khó gặp, ăn vào có thể khiến người ta bách độc bất xâm, cũng có thể giải trăm loại độc, người Thẩm gia ta nhiều năm qua vẫn tìm không thấy, lại không ngờ rằng lúc này còn có thể may mắn thấy được ve băng!"
Phong Quang lại nói:
"Thích Trường An nói, giao ve băng cho Thẩm công tử, Thẩm công tử liền biết nên xử lý như thế nào."
"Ve băng có thể giải trăm loại độc, dĩ nhiên cũng có thể giải độc trên người Văn Đình công tử."
Thẩm công tử đóng nắp hộp, nhíu mày nói:
"Thích Trường An là phản đồ bạch đạo, vì sao lại đưa ve băng cho ta?"
Phong Quang nói:
"Hắn nói, chỉ cần Tam sư huynh của ta tỉnh lại, liền có thể chứng minh hung thủ không phải hắn, mà là một người khác."
"Chẳng lẽ hung thủ thật sự là người khác sao?"
Thẩm công tử nhìn hộp gỗ trong tay, trầm ngâm. "Văn Đình còn chưa tỉnh, sao có thể dễ dàng đưa ra kết luận? Ta thấy Thẩm công tử ngươi vẫn có bản lĩnh, trước hết cứ đánh thức Văn Đình rồi lại nói sau."
"Có Thẩm gia "Châm Vàng" ta, lại thêm ve băng nữa, nếu Văn Đình công tử còn không tỉnh được..."
Thẩm công tử kiệt ngạo nói:
"Vậy ta liền tự mình đập vỡ biển hiệu của Thẩm gia."
Y thuật của Thẩm gia không ai dám hoài nghỉ. Ngay trong buổi tối này, Thẩm công tử liền cho Văn Đình dùng ve băng, hắn lại bảo đảm với mọi người, trước khi mặt trời mọc ngày mai, Văn Đình sẽ có thể tỉnh lại.
Đêm đen gió lớn, trong phòng tối tăm xuất hiện một bóng người.
Hắn đứng bên mép giường. Sau khi đứng một hồi lâu, hắn nhẹ giọng nói nhỏ,"Tam sư đệ, ngươi không thể tỉnh lại, chớ có trách ta tuyệt tình..."
Khi hắn nâng tay muốn hạ xuống, lại có một chưởng phong đánh úp lại.
Bóng người né qua, cùng lúc đó, ánh nến trong phòng cũng sáng lên, trong phòng tràn đầy người.
Phong Quang ở phía sau phụ thân mình, nhìn thấy nam nhân phía đối diện, cô không dám tin tưởng mà kêu lên:
"Nhị sư huynh, sao có thể là huynh được?"
"Văn Các, ta vậy mà không nghĩ tới..."
Hạ Triều trầm giọng nói:
"Ngươi mới là phản đồ thực sự!"
Tôn Viễn Sơn theo sát mà đến, thấy cảnh tượng như vậy, ông ta hừ hừ,"Đây là đồ đệ tốt do Hạ phủ chủ nuôi dạy à..."
"Nhị sư đệ."
Vẻ mặt Văn Hiên cũng không tốt lắm, trước nay hắn vẫn là người ôn hòa, nhưng hiện tại hắn cũng không thể không lạnh mặt,"Nhị sư đệ, hiện tại lạc đường biết quay lại còn kịp."
Văn Các nãy giờ vẫn chưa lên tiếng nắm chặt tay rũ bên cạnh người, hắn cắn răng nói:
"Không sai, ta mới là phản đồ thực sự. Người đả thương Tam sư đệ, hãm hại Thích minh chủ đều là ta!"
"Chuyện này là không thể!"
Vưđng TỪ nói: "Ngươi không có lý do gì mà làm như vậy."
"Lý do rất đơn giản."
Sắc mặt Văn Các âm trầm, vẻ phóng khoáng như ánh mặt trời của hắn hiện tại đã không còn, chỉ u ám nói:
"Năm ta mười ba tuổi tiến vào Tàng Binh Phủ, trước đó ta đã sớm là người của Ma giáo, hôm nay bị các ngươi bắt được, vậy ta cũng không có gì để nói. So với chịu tra tấn từ các ngươi, hiện tại ta liền động thủ giải thoát cho mình, cũng không phiền các ngươi phí tâm!"
Văn Các lại nâng chưởng định đánh lên đỉnh đầu mình, nhưng đúng lúc này, một viên đá bay vào từ ngoài cửa đánh trật tay hắn.
Giờ phút này, một bóng người cao ráo không nhanh không chậm bước vào, cũng tiếng cười nói của nam nhân cũng vang lên,"Theo ta được biết, người trong Ma giáo vẫn luôn tự xưng là Thánh giáo, chứ chưa bao giờ tự gọi mình là Ma giáo giống như người trong chính đạo vậy cả."