Quyển 31 - Chương 37: Công lược võ lâm minh chủ
Quyển 31 - Chương 37: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 37: Công lược võ lâm minh chủ
"Nhị sư huynh!"
Phong Quang đã nhận ra Văn Các lại có ý nghĩ tự sát, cô vội kêu lên: "Đừng!"
Thích Trường An đã bắt lấy tay cô, nhấc Hàn Tễ Kiếm, vỏ kiếm bay ra, điểm trúng huyệt đạo trên vai Văn Các, lại lần nữa bay trở về, tự động lắp vào thân kiếm.
Phong Quang chớp mắt, một chuỗi động tác nước chảy mây trôi này chẳng qua chỉ xảy ra trong nháy mắt, cô còn chưa phản ứng kịp.
Thích Trường An lại cảm thấy dáng vẻ ngây ngốc này của cô thực sự đáng yêu, liền không nhịn được cúi đầu cười một tiếng, xoa đầu cô như vuốt ve một con mèo nhỏ,"Đừng lo lắng, có ta ở đây, hắn không chết được."
Phong Quang không biết nên đáp lại ra sao, chỉ có thể phát ra một âm tiết đơn giản này.
Thích Trường An lại mỉm cười. Lúc này rốt cuộc hắn cũng tạm thời buông lỏng tay cô, sau đó không nhanh không chậm đi tới trước mặt Văn Các. Văn Các bị điểm huyệt không thể động đậy, ngoại trừ mắt còn có thể đảo, miệng còn có thể nói thì hiện giờ hắn muốn tự sát đúng là rất khó khăn.
"Văn Các công tử, sinh mệnh đáng quý, nếu ngươi cứ như vậy mà chết, sẽ có rất nhiều người đau lòng vì ngươi."
Khi Thích Trường An đi đến trước mặt Văn Các, ở góc độ mà chỉ Văn Các có thể thấy, trong tay hắn hơi để lộ một chiếc trâm cài.
Con ngươi của Văn Các co lại, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.
Thích Trường An lại cười,"Khi ta ẩn nấp trong Tàng Binh Phủ cũng đã đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người. Văn Các công tử, ta biết ngươi là một người tốt, nếu ngươi thực sự có nỗi khổ tâm thì sao lại không nói ra? Có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội giúp được ngươi."
Đối với Văn Các, lời này tràn ngập tính ám chỉ. Ánh mắt Văn Các chớp động, hắn giật giật môi, tại như băn khoăn điều gì, trước sau vẫn không dám nói một tiếng.
"Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ lúc này, Văn Các công tử sẽ thật sự phải đeo trên lưng tiếng xấu phản đồ, thanh danh tốt đẹp của Văn Các ngày xưa cũng... bị hủy hoại trong chốc lát." kia cũng chậm rãi biến thành tro bụi biến mất trong không khí.
Khuôn mặt Văn Các càng thêm trắng bệch, hắn theo bản năng thốt lên,"Không!"
"Ồ2"
Thích Trường An khẽ cong khóe môi,"Văn Các công tử muốn nói điều gì?"
Văn Hiên ở một bên ôn hòa lên tiếng:
"Nhị sư đệ muốn nói gì, cũng nên suy xét rõ ràng rồi hãy nói."
"Đúng là phải suy xét cẩn thận, nhưng ta nghĩ võ lâm đồng đạo không có nhiều kiên nhẫn như thế."
Thích Trường An nhìn sắc trời ngoài cửa sổ,"Chờ đến bình minh, chúng ta liền theo quy củ làm việc nhé, nên lấy mạng đền tội thì cứ lấy mạng đi."
Sắc mặt Văn Các càng thêm trắng bệch, hẳn không chút suy nghĩ liền nói:
"Vì có người uy hiếp ta! Ta bất đắc dĩ mới phải xuống tay với Tam sư đệ!"
Hạ Triều vội hỏi:
"Là ai uy hiếp ngươi?"
HẠ"
Ánh mắt không có tự tin của Văn Các cuối cùng cũng nhìn về phía Văn Hiên, hắn do dự hồi lâu, mới nhẹ giọng thì thầm:
"Là Đại sư huynh..."
Ngoài dự đoán chính là, người đầu tiên phản bác không phải Hạ Triều, mà là Phong Quang,"Chuyện này là không thể!"
Cô đã nghĩ tới người sau lưng uy hiếp Văn Các có thể là mỗi người ở đây, ngoại trừ người thân mà cô nhận định. Văn Hiên là người thế nào, Phong Quang không dám nói mình hiểu rõ, nhưng cũng sẽ không xa lạ Văn Hiên an tĩnh, trước nay tại sống một mình trong sân viện hẻo lánh, không kết oán với ai, cũng không tranh đấu với người nào, hứng thú duy nhất chỉ là trồng hoa, nói hắn tách biệt với thế gian cũng không quá.
Một người như vậy sao có thể là hắc đạo nằm vùng đây?
Lời phản bác của Phong Quang khiến Văn Hiên nhìn lại, hắn hơi dừng một chút, chậm rãi nói:
"Tiểu sư muội tin ta?" "Muội..."
"Phong Quang." Thích Trường An bỗng xoay người nhìn cô, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.
Phong Quang sửng sốt, cô nhìn về phía Thích Trường An. Thích Trường An khế nở một nụ cười với cô,"Phong Quang có thể không tin lời Văn Các, lựa chọn tin tưởng Đại sư huynh Văn Hiên của nàng. Nhưng nếu ta cũng nói, hung phạm phía sau màn là Văn Hiên công tử, Phong Quang sẽ lựa chọn tin ai đây?"
Phong Quang lại nhìn Văn Hiên, hắn đang im lặng không nói gì nhìn cô, dường như cũng có chút chờ mong cô đưa ra đáp án, cô nắm góc váy mình, đi tới bên cạnh Thích Trường An, cũng cầm lấy tay hắn.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Thích Trường An nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Có thể nhìn ra được, tâm tình hắn hiện tại đang rất tốt.
Văn Hiên cũng cười, chỉ là không nhìn ra được vì sao hắn lại cười như thế.
"Văn Các..."
Hạ Triều hỏi:
"Ngươi nói người uy hiếp ngươi là Văn Hiên, rốt cuộc có ý gì?"
Không sai, Hạ Triều không tin Văn Các là hung thủ, nhưng tương tự thế, ông cũng không tin Văn Hiên là hung thủ. Cả hai người đều là đệ tử của ông, đương nhiên ông sẽ không muốn hoài nghi bất cứ ai trong đó.
Nếu đã mở miệng, Văn Các cũng liền bất chấp "Đại sư huynh bắt Hoa Nhan, ép ta hôm nay tới giết Văn Đình, bất luận ta có thành công hay không, hắn đều sẽ thả Hoa Nhan, nếu ta thất thủ bị bắt... vậy ta liền phải chấm dứt tính mạng mình."
Phong Quang vừa nghe đáp án đó, thế nhưng lại không thấy bất ngờ chút nào. Ngay từ đầu cô đã biết, sức hút của Hoa Nhan đối với nam nhân thế giới này mạnh đến bao nhiêu. Nghĩ đến đây, cô lại không khỏi ôm chặt cánh tay Thích Trường An, lộ vẻ sợ hãi.
"Làm sao vậy?"
Thừa dịp ánh mắt mọi người đều tập trung vào Văn Các, Thích Trường An lớn mật xoa gương mặt cô, hắn cảm thấy cô đang khủng hoảng.
"Thích Trường An..."
Giọng Phong Quang thoáng hiện vẻ lo sợ,"Ta rất sợ, rất sợ huynh vào một ngày nào đó cũng sẽ thích Hoa Nhan... Huynh sẽ nguyện ý vì nàng ta vậy..."
"Đây là chuyện không thể nào."
Thích Trường An nâng tay cô, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay xinh xắn, trong ánh mắt ôn nhu của hắn cũng chỉ có bóng hình cô mà thôi,"Ta sẽ không làm chuyện thương tổn đến Phong Quang, dù Phong Quang có muốn đâm ta một đao, ta cũng sẽ không cự tuyệt."
"Ta sẽ không cầm đao đâm huynh..."
Phong Quang thấp giọng lẩm bẩm, không thể không nói tâm tình cô đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mà chuyện tương lai, ai có thể nói chắc được?
Hạ Triều cũng không vội vã tin tưởng Văn Các, ông hỏi,"Ngươi nói Văn Hiên bắt Hoa Nhan uy hiếp ngươi tới giết Văn Đình, vậy hắn có lý do gì mà làm vậy?"
"Bởi vì hắn mới thật sự là người đả thương Văn Đình."
Văn Các cũng không hề giấu giếm,"Nếu Văn Đình tỉnh lại, sẽ liền nói ra hắn mới là hung thủ thật sự, đến lúc đó, thân phận Giáo chủ Ma giáo của hắn cũng sẽ lộ tẩy."
"Ngươi nói gì!2"
Không chỉ Hạ Triều, mà tất cả mọi người cũng chấn động vì câu nói này của Văn Các.
Lời Văn Các nói quả thực còn uy lực hơn cả bom nguyên tử.
"Đại sư huynh..."
Phong Quang ngây ngốc nhìn về phía Văn Hiên,"Huynh là Giáo chủ Ma giáo?"
Văn Hiên không thừa nhận cũng không phủ nhận, ít nhất, khuôn mặt ngày thường luôn mang ý cười của hắn đã không còn nụ cười ôn hòa lịch sự.
Trong lòng Phong Quang chấn động tột đỉnh, cô chưa từng nghĩ tới, Đại sư huynh luôn đối tốt với cô tại chính là nam chính Lăng Cửu Sinh - Giáo chủ Ma giáo.
Càng khiến cô thấy đáng sợ hơn chính là, nếu cô không thích Thích Trường An, vậy có phải cô cũng sẽ đi tới kết cục giống trong cốt truyện ban đầu hay không?