Quyển 32 - Chương 2: Công lược trạch nam game thủ
Quyển 32 - Chương 2: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 2: Công lược trạch nam game thủ
Phong Quang hận mấy chữ "tự do phát huy" này chết đi được, cô ngay cả cốt truyện cũng chưa tiếp nhận xong, chỉ biết mỗi tên nam nữ chính. Quan trọng hơn là, cô thậm chí còn chưa biết mục tiêu công lược của mình là ai!
Thế thì làm sao mà tự do phát huy được!
"Phong Quang, hôm nay tâm tình con không tốt?"
Trên bàn cơm, Hạ Triều nhìn cô sắp chọc nát cả miếng bò bít tết, liền không thể không hỏi một câu.
Phong Quang dừng một chút, chỉ đành nói trái lương tâm:
"Không ạ, tâm tình của con rất tốt."
"Nếu tâm tình con tốt, thì hôm nay con liền đi xem mắt đi."
Phong Quang bất ngờ, dao nữa trong tay liền rơi xuống.
Hạ Triều liếc mắt nhìn con gái mình một cái, lại nói tiếp:
"Đối phương là con trai của bạn ba, vừa mới về nước. Ba đã gặp người thanh niên này, tướng mạo phẩm chất đều không tệ, quan trọng là, người ta tốt tính, có thể chịu đựng được mấy thói hư tật xấu của con."
Phong Quang cười khô khốc đáp lại,"Con không đi."
"Con không đi cũng được."
Hạ Triều nhẹ nhàng bâng quơ nói:
"Ba và mẹ"
"Ba!" Phong Quang tức đến cắn răng,"Con có phải con gái ruột của ba nữa không thế?"
"Bởi vì con là con gái ruột của ba, nên ba mới muốn tìm một người đàn ông có thể chăm sóc tốt cho con."
Hạ Triều lại cầm lên một ly rượu vang đỏ, thong dong tao nhã nói:
"Đương nhiên, con cũng đừng tưởng sẽ kết hôn nhanh như vậy, tóm lại trước tiên trò chuyện một chút thì không vấn đề gì."
Phong Quang thầm nghĩ, nguyên nhân chủ yếu vẫn là Hạ Triều và Vương Từ đều sợ Lư Chi Viễn cao phú soái kia bị cô gái khác nhắm trúng thôi.
Quả thực, cô không muốn đi xem mắt, nhưng nghĩ một chút đến đám quần áo mới, trang sức mới, son môi mới cần mua hàng tháng của mình... Câ lai không thể không khuất phục. "Được rồi, con đi xem mắt."
Phong Quang cười thoải mái đồng ý. Cô chấp nhận đi xem mắt là một chuyện, nhưng có gặp Lư Chi Viễn kia hay không lại là chuyện khác.
Phong Quang hiện tại vẫn là sinh viên năm tư, không mấy khi phải đến trường nên cô liền ở nhà cả ngày chơi game thời trang trên di động cho hết thời gian, có thể bắt cô ra cửa một chuyển cũng thật không dễ dàng.
Vào thứ Bảy, tài xế đưa cô đến của quán cà phê, nhưng tài xế lại không rời đi mà canh ở cửa để phòng đại tiểu thư lén chuồn khỏi đó.
Phong Quang cũng không so đo chuyện này. Cô tao nhã đến gần quán cà phê, lén nhìn một lượt toàn bộ khách trong quán, khi thấy bóng lưng một người đàn ông mặc âu phục giày da ngồi trong một góc, không biết tại sao, cô liền lập tức cho rằng đây chính là Lư Chi Viễn. Hắn vẫn chưa chú ý tới cô.
Cô đi đến trước quầy,"Xin hỏi WC ở chỗ nào?"
"Ở ngay lối đi phía bên kia, cô rẽ trái là đến." Cô gái thu ngân rất lịch sự chỉ đường.
Phong Quang nói cảm ơn một tiếng, rất nhanh đi đến WC. Đồng thời, cô gọi điện thoại,"Thế nào, Mộc Huân, cậu đã tới chưa thế?"
"Xin lỗi xin lỗi, Phong Quang, tớ gặp tắc đường, cậu chờ tớ một chút."
"Cậu nhanh tới đây đi, tớ còn chờ cậu đưa tớ rời khỏi đây đấy!"
Phong Quang cúp điện thoại, cô hít sâu, tự nhắc bản thân phải bình tĩnh.
Mộc Huân là bạn cùng phòng ký túc của cô, cũng là một trong số những người bạn ít ỏi của cô, quán cà phê này chính là của nhà Mộc Huân mở, nên cũng chỉ mỗi Mộc Huân mới có chìa khóa cửa sau quán cà phê.
Không sai, Phong Quang đang định rời đi từ cửa sau chỗ này.