Quyển 32 - Chương 13: Công lược trạch nam game thủ
Quyển 32 - Chương 13: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 13: Công lược trạch nam game thủ
Cô cũng chỉ liếc mắt một cái, khi sắp sửa đi qua, lúc này lại thấy được sau lưng hắn có dán một tờ giấy, tờ giấy viết mấy câu:
Nếu thấy người đàn ông này đi một mình không có ai bên cạnh, vậy anh ấy nhất định đã đi lạc, mong người tốt bụng có thể gọi điện thoại thông báo cho Tề Giác tới nhận "đồ đánh rơi", điện thoại là...
Bước chân Phong Quang khựng lại, khóe miệng cô giật giật, sẽ không khéo như vậy chứ?
Có lẽ người khác nhìn thấy tờ giấy này sẽ chỉ nghĩ đây là hành vi nghệ thuật khó hiểu gì đó, nhưng vì trước đó Phong Quang đã gặp Tề Giác, nên cô có lý do tin tưởng, tờ giấy dán sau lưng người đàn ông này cũng không khác gì thẻ bài đeo trên cổ chó...
Mà người đàn ông "đen toàn thân" này còn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào di động.
Phong Quang lén lút đến gần vài bước, chỉ thấy trên màn hình là kia là thiếu nữ đáng yêu, mà hắn đang chọn trang phục cho thiếu nữ đáng yêu này trong tủ quần áo, cô nhìn tên nhiệm vụ, không cần xem thông tin về nhiệm vụ cũng có thể nói thẳng:
"Anh không thể cho cô ấy mặc đồ y tá được, muốn qua cửa này phải mặc áo cưới màu trắng."
Ngón tay người đàn ông khựng lại.
"Anh xem tôi làm thế nào qua cửa này nhé."
Phong Quang ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy di động từ trong túi ra, mở game Kỳ Tích Lương Lương này. Cô click mở cửa ải mà mình đã thông qua với điểm cao, không chút do dự chọn một bộ áo cưới để phối hợp, thông báo hoàn thành tuyệt đối nhiệm vụ cấp "S" liền hiện ra. Cô nhìn hắn "Anh xem đi, tôi đã nói là phải mặc áo cưới mà lại."
Người đàn ông cúi đầu lại một lần nữa chuyển động ngón tay, hắn không chọn đồng phục y tá nữa, mà lựa chọn một bộ áo cưới. Giao diện game hiện thông báo hắn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ, chẳng qua khi tới cửa tiếp theo, hắn lại không chút nghĩ ngợi chọn một bộ đồng phục y tá.
Phong Quang vội nói:
"Không đúng không đúng, ở đây phải chọn áo choàng mộng ảo..." Ngón tay người đàn ông dừng lại một chút, hắn hơi duỗi tay.
Phong Ouand không dám chắc mà nâng †av lên. tiến nhân di đâng của hắn. Hắn thu tay về, nhìn có vẻ Phong Quang đã hiểu không sai, ý hắn là để cô chơi giúp.
"Thôi được... Dù sao tôi cũng có thời gian, tôi liền giúp anh qua một cửa này vậy."
Phong Quang hiếm khi mới có lòng tốt như vậy, kỳ thật cũng chỉ vì cô khó lắm mới có một cơ hội ảo tưởng về sự lợi hại của bản thân.
Vừa mở tủ quần áo trong game ra, cô mới phát hiện hóa ra người này cũng là thổ hào, quần áo phụ kiện quý hiếm gì hắn cũng có, xem ra đã tiêu không ít tiền.
"Anh xem đi... vào lúc này, chúng ta có thể lấy ra tai mèo mộng ảo..."
Khi hơi ngẩng đầu, thấy khuôn mặt của người đàn ông kia gần trong gang tấc, cô đang nói đột nhiên im bặt.
Có lẽ quần áo và mũ màu đen đã tôn lên làn da hắn, khiến nó có vẻ hơi tái nhợt, có lẽ do bệnh trạng, hoặc có lẽ bởi hắn quá ít khi thấy ánh mặt trời, tóm lại màu da tái nhợt này thế mà lại khiến người ta cảm thấy mê người.
Còn về ngũ quan tỉnh xảo, điều này tất nhiên không cần nhiều lời, mà giờ phút này, hắn đang hơi cong eo, tập trung nhìn chăm chú vào di động trong tay Phong Quang. Khi Phong Quang bỗng nhiên dừng lời không nói, hắn lại rũ mắt, chuyển sang chăm chú nhìn cô.
Mắt hắn đen nhánh như màn đêm, lại tựa như có ánh sáng sao trời xẹt qua.
Phong Quang cố sức lắm mới có thể ép mình quay đi.
Trong lòng cô thầm nghĩ, vốn tưởng đây là trạch nam "chết dí" trong nhà, ai mà ngờ được lại quyến rũ như thế...