Quyển 32 - Chương 36: Công lược trạch nam game thủ
Quyển 32 - Chương 36: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 36: Công lược trạch nam game thủ
Hắn thu tay lại, mắt hơi rũ xuống.
Phong Quang thấy hắn không gõ chữ nói chuyện với mình nữa thì tò mò hỏi:
"Anh chẳng phải là anh họ Tề Giác sao? Thế nào lại thành bạn của Yến Quy rồi?"
"Cậu ta là hàng xóm của tôi, chúng tôi cùng nhau lớn lên."
Phong Quang đọc chữ hắn gõ ra, cũng liền hiểu rõ, hóa ra Yến Quy và hắn là bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Cô mỉm cười, cảm kích nói:
"Cảm ơn anh đã ở bệnh viện chăm sóc tôi. Nếu Yến Quy đã nhờ anh ở đây với tôi, vậy quan hệ của các anh nhất định rất tốt."
"Bình thường mà thôi."
Phong Quang mặc nhiên coi đáp án này là một câu trả lời ngạo kiều(1), cô chỉ cười mà nói:
"Thật sự rất cảm ơn anh đã ở đây, nhưng hiện giờ tôi đã tỉnh lại, cũng không có vấn đề gì lớn, hay là anh cứ về trước đi."
Hắn lắc đầu, lại mở hộp giữ nhiệt trên bàn ra, bên trong là một bát cháo, hắn bưng bát đưa tới trước mặt Phong Quang. Không cần nói thêm gì, người khác cũng có thể hiểu được ý hắn.
Trong lòng Phong Quang chợt có chút vi diệu, cô nhận bát cháo, lại nhẹ nhàng nói một câu "Cảm ơn".
Nói thực ra, đúng là cô có chút đói bụng.
Cô cầm thìa lên, sau khi hết sức rụt rè uống một ngụm cháo, lại lén lút thông qua khóe mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, hắn vẫn đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, nhìn đến mức khiến cô cảm thấy áp lực như núi.
Cho dù cô cũng không rỡ, sao mình lại có áp lực lớn như vậy.
Rốt cuộc, cô không nhịn được mà yếu ớt nói với hắn:
"Hiện tại có vẻ trời đã khuya, anh không cần về nhà sao?"
Hắn lắc đầu.
Phong Quang chợt không biết nên nói gì mới tốt, nếu người đàn ông này cứ cắm cúi nghiêm túc chơi di động như lần đầu gặp mặt, thì cô cũng sẽ không có cảm giác tê dại da đầu như hiện tại.
Hơn nữa dường như cha mẹ cô vẫn chưa tới. Trong lòng cô cảm thấy kỳ quái, cha mẹ cô vẫn chưa biết cô bị thương nằm viện sao?
Chẳng qua như vậy cũng tốt, cô thật sự không muốn để cha mẹ lo lắng vì mình. Chờ đến lúc anh chàng này rời đi, cô liền gọi điện thoại cho cha cô, nói với ông ấy cô ở lại nhà Mộc Huân là được.
Nhưng dường như Phong Quang đã nghĩ sai rồi. Sau khi cô căng da đầu uống xong bát cháo, người đàn ông ngồi bên mép giường này vẫn không hề có ý định rời đi.
Cô có chút không rõ, lại lần nữa hỏi khéo một câu:
"Anh thật sự không cần về nhà nghỉ ngơi à?"
Lần này hắn thậm chí còn chẳng lắc đầu, mà chỉ trực tiếp gõ một hàng chữ trên di động cho Phong Quang xem,"Bác sĩ nói cô phải ở lại bệnh viện quan sát, tôi đang quan sát cô."
Mạch não của anh có vấn để!?
Bác sĩ nói ở lại viện quan sát không phải có ý quan sát thế này!
Phong Quang đang nghĩ xem mình nên làm thế nào để nói rõ ràng với hắn một cách khéo léo, liền thấy được di động của hắn hiện thông báo cuộc gọi, chỉ thấy tên người gọi được ghi chú là "250(2)", không biết vì sao, cô liền có trực giác quỷ dị rằng đây chắc chắn là Yến Quy gọi đến.
Cho dù hắn bấm nhận điện, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc không nói lời nào như cũ.
Phong Quang cũng liền không thể xác định đó rốt cuộc có phải Yến Quy hay không, cô sốt ruột hỏi:
"Là Yến Quy gọi đến sao?"
Hắn nhìn cô một cái, vẫn gật đầu, tiếp đó, liền tắt điện thoại.
Tắt điện thoại...
Phong Quang vừa mới hé miệng, một câu tôi muốn nói chuyện với Yến Quy cũng liền không thể thốt ra.
Đây tính là gì?
Hả?
Người đàn ông này có EQ thấp hay chỉ số thông minh thấp vậy!?
Dựa theo kịch bản của người bình thường mà nói, nếu hắn nhận được cuộc gọi của Yến Quy thì chẳng phải nên đưa điện thoại cho bạn gái của Yến Quy là cô để cô trò chuyện với anh ấy hay sao!?
*x*+*xx*xx*xx*x***
(1 Naao kiầu- Bên nanài làm bê lanh lùn. manh mẽ nhưng bên †tranda lại ngại ngùng, xấu hổ, ôn nhu. (2) 250: Từ lóng là "đồ ngốc".