Quyển 32 - Chương 44: Công lược trạch nam game thủ
Quyển 32 - Chương 44: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 44: Công lược trạch nam game thủ
Bọn họ xứng đôi không?
Trong đầu Phong Quang không ngừng vọng lại câu hỏi này của Đậu Đậu, nhưng trước nay cô vẫn không thích cho người khác thấy mặt yếu đuối của mình, vì thế, cô cũng liền mỉm cười, bình tĩnh rõ ràng bật ra hai chữ,"Xứng đôi."
Mặt Yến Quy lập tức trắng bệch, hắn bước đến trước mặt cô, cứ như vậy nắm lấy tay cô trước mặt mọi người,"Phong Quang, em nghe tôi nói đã, không phải như những gì em nghĩ đâu."
Mọi người thấy Yến Quy thân mật gọi tên Phong Quang như thế, lại thấy hắn kéo tay Phong Quang, lời nói càng thêm nhu tình. Chỉ trong một chớp mắt, mọi người bỗng im như ve sầu mùa đông. Bọn họ ý thức được, đây không phải lúc bọn họ nên xen miệng vào.
Phong Quang cũng không vội vã rút tay mình ra, mà nhìn Lâm Quả đang đứng ở cửa với vẻ mặt chấn động, cô lại nhìn về phía Yến Quy đứng trước mặt mình, cười như không cười nói:
"Hóa ra anh chính là Dạ Linh Cốt... Ở trong game, em đã nghe rất nhiều chuyện có liên quan đến anh."
Yến Quy có thể tưởng tượng cô nghe được những điều gì, đơn giản chính là hắn kiên trì theo đuổi Mộc Mộc Quả đến đâu. Vẻ mặt hắn càng thêm khẩn trương,"Em hiểu lầm rồi, tôi và Lâm Quả không hề ở bên nhau. Chúng tôi vừa mới đi ra ngoài cũng chỉ để nói rõ ràng tất cả mọi chuyện, tôi nói cho cô ấy biết tôi đã có bạn gái, về sau tôi sẽ không bao giờ đi quấy nhiễu cô ấy nữa."
"Vậy sao?"
Phong Quang ngoài cười nhưng trong không cười. Nhớ trước đây cô còn thuận miệng nói, nếu Dạ Linh Cốt và Mộc Mộc Quả có thể ở bên nhau, vậy cũng coi như người có tình cuối cùng cũng thành quyến thuộc, lại không nghĩ rằng hóa ra Dạ Linh Cốt này chính là bạn trai cô, Yến Quy.
Lâm Quả thấy Phong Quang không tin, cô ta không muốn vì chuyện của bản thân mà khiến Phong Quang có hiểu lầm gì, vì thế, cô ta cũng liền đứng ra nói:
"Bạn học Hạ, bạn đừng hiểu lầm anh ấy, vừa rồi tôi và anh ấy đi ra ngoài, kỳ thật tôi... tôi chỉ muốn cảm ơn anh ấy lúc trước đã trợ giúp tôi vào thời điểm tôi gặp khó khăn."
"Thời điểm cô gặp khó khăn... có phải chính là buổi tối một tuần Phong Quang bỗng nhiên hỏi Lâm Quả một câu như vậy.
Lâm Quả hơi cảm thấy kỳ quái mà gật đầu,"Đúng vậy... Tôi gặp khó khăn vào buổi tối một tuần trước."
Buổi tối hôm đó, chính là lúc cô bị thương phải vào bệnh viện.
Phong Quang không nhìn Lâm Quả nữa, cô ngẩng đầu, hờ hững nhìn Yến Quy, cười lạnh một tiếng, chậm rãi rút tay mình ra.
Cô chưa từng nghĩ tới, khi mình đang vì hắn mà bị thương, hắn lại có thể chạy tới bên một cô gái khác. Trong lòng Yến Quy bỗng nhiên hoảng loạn rối bời, hắn vội thấp giọng giải thích,"Phong Quang, lúc ấy là vì Lâm Quả gặp phiền toái ở quán bar. Em biết mà, ở nơi như quán bar này, một cô gái uống rượu say như cô ấy sẽ rất nguy hiểm..."
"Cô ấy rất nguy hiểm, vậy tôi thì sao?"
Phong Quang cũng hạ thấp giọng mình, thái độ của cô hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức nằm ngoài dự kiến của cô. Yến Quy bỗng nhiên không còn lời nào để nói.
Lâm Quả nhìn Yến Quy, lại nhìn sang Phong Quang, cô ta vội vàng giải thích lần nữa:
"Bạn học Hạ, bạn đừng hiểu lầm, lúc ấy là vì tôi gặp vấn đề tình cảm, cho nên tôi mới ở quán bar mua say, lúc ấy tôi không biết tìm ai mới tốt... cho nên mới gọi điện thoại, nhờ Lư Chỉ Viễn tới đây giúp tôi một chút."
"Lư Chỉ Viễn.
Phong Quang khựng lại, ngay sau đó giọng cô lạnh đi,"Cô nói Lư Chỉ Viễn nào?"
Lâm Quả bị ngữ khí lúc này của Phong Quang dọa tới, cô ta giật mình, mới nhìn người đàn ông bên cạnh Phong Quang mà nói:
"Lư Chỉ Viễn... Chính là Lư Chỉ Viễn thôi..."