Quyển 32 - Chương 46: Công lược trạch nam game thủ
Quyển 32 - Chương 46: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 46: Công lược trạch nam game thủ
Phong Quang thẳng người bước ra khỏi khách sạn, cô sẽ không nhận thua trước bất kỳ ai, cho dù là khi xung quanh không có người. Lư Chi Viễn không đuổi theo cô, trên thực tế là, Lư Chỉ Viễn không có dũng khí đuổi theo.
Phong Quang đứng ở cửa khách sạn, cô bỗng nhiên không biết mình muốn đi đâu. Về nhà sao? Không, cô không muốn gặp cha mình.
Hiện tại nghĩ đến, cha cô ngăn cản cô và Yến Quy... Không, là Lư Chỉ Viễn, cha cô ngăn cản cô và Lư Chỉ Viễn ở bên nhau như vậy, nhất định là vì cha cô đã biết thân phận của Lư Chỉ Viễn, cũng biết cô đang bị lừa. Cha cô không muốn cô biết được chân tướng, là vì không muốn khiến cô đau lòng, nhưng rốt cuộc thì cô vẫn biết.
Vì sao Yến Quy của cô lại là Lư Chi Viễn... là nam chính Lư Chỉ Viễn của câu chuyện này.
Nói cách khác, tất cả mọi chuyện đều tiến hành theo cốt truyện ban đầu trong lúc cô không hề hay biết. Hạ Phong Quang sẽ thích Lư Chỉ Viễn, mà khi Lư Chi Viễn sẽ đưa ra lựa chọn cuối cùng, lựa chọn đó đương nhiên chính là Lâm Quả.
Cô trước sau chỉ là một nữ phụ, dù cô có thể sống thoải mái tùy ý đến đâu, dù cô cho rằng mình sẽ có thể không đi theo cốt truyện ban đầu, nhưng sự thật lại hung hăng tát cô một cái.
Tất cả những điều cô làm, vẫn như cũ không thoát khỏi hai chữ "cốt truyện".
Phong Quang cũng không biết mình đã đi lang thang không mục đích được bao xa. Cuối cùng, cô ngồi xuống bên một thân cây, vùi đầu lên đầu gối, bả vai nhẹ nhàng run rẩy.
Một chiếc xe màu đen dừng lại ở ven đường, từ trên xe đi xuống một người đàn ông dáng người cao ráo, hắn đi tới trước mặt Phong Quang, chiếc ô trong tay che trên đỉnh đầu cô, cũng che đi ánh mặt trời nóng rực.
Cảm thấy bóng râm bỗng dưng xuất hiện, Phong Quang chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt cô tích đầy sương mù. Lúc đầu không thấy rõ người trước mặt là ai, cô lại khẽ lau hai mắt mình, đến khi thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, cô liền thu mắt lại,"Anh là bạn của Yến... bạn của Lư Chi Viễn, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Hắn nghe xong những lời này cũng không vội vã rời đi, mà ngồi xổm xuống trước mặt cô, hắn lấy di động ra gõ một hàng chữ đưa tới trước mặt Phana Ouana. nhưng Đhang Ouana lai không thèm nhìn mà at †av hắn. Hiện tại Phong Quang rất không kiên nhẫn,"Anh dùng di động giao tiếp với người khác như vậy vui lắm à? Tôi nói cho anh biết, hiện tại tôi thấy anh rất phiền! Tôi không cần anh giả vờ làm người tốt tới thương xót tôi!" Cô nói to mấy câu rồi đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.
Hắn vẫn như cũ đi theo phía sau cô.
Phong Quang không quay đầu lại, nhưng vẫn biết chắc chắn rằng đang đi theo cô. Cô không muốn quay đầu lại nhìn hắn, là vì cô vẫn còn đang thầm giận chính bản thân mình. Cô biết, mình đã trút hết lửa giận của bản thân với Lư Chi Viễn lên đầu hắn, nhưng... nhưng người đàn ông này vô tội.
Cô dừng chân.
Hắn cũng dừng bước.
"Rất xin lỗi." Phong Quang cúi đầu, nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
Đôi mắt hắn khẽ động, lại cầm ô tiến lên một bước, che ô trên đỉnh đầu cô.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn,"Tôi cho rằng Yến Quy là Yến Quy, nhưng hắn lại là Lư Chỉ Viễn. Hắn lừa tôi."
Cô chưa từng chờ mong hắn sẽ cất tiếng đáp lại mình, cô chỉ muốn tìm một người để trò chuyện thôi.
"Rất xin lỗi." Từ trong miệng hắn truyền đến ba chữ, hết sức đột ngột.
Phong Quang sửng sốt một lúc lâu mới hỏi:
"Anh có thể nói?"
Không có gì phải nghỉ ngờ, hắn khẽ gật.
Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc thì biểu hiện trước đây của hắn đều cực kỳ giống một người câm.
Cô trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi:
"Vì sao anh phải xin lỗi tôi?"