Quyển 32 - Chương 48: Công lược trạch nam game thủ
Quyển 32 - Chương 48: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 48: Công lược trạch nam game thủ
"Yến Quy.
Phong Quang nhắc lại tên hắn một lần rồi im lặng.
Cũng không phải cô không có lời nào để nói, mà vì khi thốt ra hai chữ này, cô liền nhớ tới mình cũng đã từng gọi Lư Chỉ Viễn như thế, mà hiện giờ đoạn ký ức có liên quan tới Lư Chi Viễn kia giống như sự châm chọc lớn nhất đối với cô vậy.
Yến Quy rất an tĩnh. Hắn đang an tĩnh chờ xem Phong Quang muốn nói gì. Có lẽ nếu Phong Quang cứ im lặng mãi như thế, hắn cũng có đủ kiên nhẫn để chờ đợi cô.
Một hồi lâu sau, Phong Quang rốt cuộc lần thứ hai mở miệng nói:
"Tôi cũng không có điều gì hay ho để nói với anh cả, vẫn nên nói một tiếng tạm biệt ở đây thôi."
Hắn đi theo bên cạnh cô, hơi hoảng sợ lẫn e dè nói ra bốn chữ,"Tôi đưa em về."
"Không cần."
"Em... một mình trở về, tôi... không yên tâm..."
Giọng hắn đứt quãng, dường như còn chưa thể hoàn chỉnh nói ra hết những lời này.
Phong Quang không khỏi dừng chân lần nữa, cô kỳ quái nhìn hắn "Anh... nói chuyện có vấn đề gì sao?"
Có thể nói cô hỏi câu này hết sức thận trọng, sợ hắn thật sự có vấn đề gì, mà lời mình nói sẽ vô tình đụng chạm đến nỗi đau của hắn.
Yến Quy chậm rãi lắc đầu, giọng hắn có một vẻ khàn khàn đặc biệt, lại tràn ngập mê người,"Tôi... không thích... nói chuyện..."
Bởi vì lâu lắm không nói chuyện với người ta, cho nên khi nói ra câu ba chữ, hắn sẽ không thuần thục được như người bình thường.
Phong Quang khó tránh khỏi cảm thấy hiếu kỳ, cô hỏi:
"Vậy vì sao anh không thích nói chuyện?"
"Lãng phí sức lực."
Hắn không chút do dự đưa ra đáp án này.
Phong Quang cạn lời trong chốc lát. Cô lại khẽ chớp mắt, nghĩ thầm có lẽ người đàn ông này có chút sở thích quái lạ,"Nếu anh ngại lãng phí sức lực, vì sao bây giờ lại nguyện ý nói chuyện với tôi?" Nếu là một người kỳ quái, vậy hắn là nên kỳ quái đến cùng mới phải.
Yến Quy trầm mặc trong chốc lát, dường như nghĩ xem mình nên nói gì. Thời gian chậm rãi trôi đi, khi thấy Phong Quang đã không kiên nhẫn muốn xoay người rời khỏi, hắn liền hoảng sợ bắt lấy tay cô, thốt ra một câu không kịp suy nghĩ,"Tôi sợ tôi không nói lời nào... em sẽ rời đi..."
Đây đại khái là câu nói dài nhất, lại lưu loát nhất của hắn.
Cô khựng lại, hơi bất ngờ nhìn hắn, đầu óc còn có chút không phản ứng kịp.
Yến Quy rũ mắt nhìn cô, ánh sáng trong mắt hắn khẽ động, cực kỳ giống những ánh sao sáng nhấp nháy trong màn đêm, những ánh sáng nhỏ ấy lại càng làm nổi bật sự tối tăm, dễ dàng thu hút sự chú ý của người ta vào trong đó.
Hắn lại lần nữa thấp giọng, nỗ lực nỉ non một câu,"Tôi sợ... em sẽ rời đi..."
"Tôi rời đi... thì thế nào?"
Phong Quang cũng bất giác hạ thấp giọng. Cô còn nhớ rỡ, vào lần đầu tiên gặp mặt, hắn chỉ biết cúi đầu chơi di động không chút quan tâm hết thảy xung quanh mình. Lúc ấy, hắn là một người sợ giao tiếp rõ ràng như thế.
Dường như hắn đối xử với mình có chút đặc biệt, mà phần đặc biệt này, cô còn chưa xác định rõ.
Yến Quy chậm rãi nắm chặt tay cổ tay cô, gió nhẹ khẽ rung lá cây, cũng khiến ánh mặt trời loang lổ chiếu vào trên người hẳn. Hắn mặc đồ đen chìm trong ánh mặt trời, điều này lại chẳng hề mâu thuẫn, khiến hắn tựa như bước ra từ trong tranh.
Hắn nói:
"Tôi rất sợ... nếu tôi không giữ chặt em... em sẽ liền... bị người đàn ông khác cướp di..."