Quyển 32 - Chương 50: Công lược trạch nam game thủ
Quyển 32 - Chương 50: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 50: Công lược trạch nam game thủ
Đây vẫn là lần đầu tiên Phong Quang nghe được có người có thể đưa ra câu trả lời như vậy, cô nhất thời không biết mình nên nói gì mới tốt. Một lúc lâu sau, cô lại cười,"Nếu tôi nói muốn dùng mạng của anh để đổi thì sao?"
"Chỉ cần tôi có, tôi đều có thể cho em."
Cô há miệng, lại bỗng nhiên trầm mặc.
Đôi mắt hắn sâu thẳm giống như vực sâu, một khi tiến vào trong mắt hắn, liền rất khó thoát ra khỏi vực sâu này,"Vào ngày đưa em đi bệnh viện kia, tôi đã biết, Phong Quang phải được nâng niu trong lòng bàn tay, em là người tôi phải che chở thật tốt, yêu thương thật tốt, chiều chuộng thật tốt, mà Lư Chỉ Viễn..."
Phong Quang bỗng cảm thấy, trong nháy mắt này, bàn tay hắn nắm cánh tay mình càng thêm chặt.
Hắn nói:
"Cùng một sai lầm, tôi sẽ không tái phạm lần thứ hai, tất cả sai lầm lúc trước, Phong Quang có thể tùy ý trừng phạt tôi, ngoại trừ... ngoại trừ bắt tôi phải rời khỏi em."
"Vậy hiện giờ tôi có thể nói cho anh biết, tôi không chấp nhận."
Phong Quang lạnh mặt. Có lẽ trước khi dây dưa với Lư Chi Viễn, cô nghe được lời nói thế này sẽ rất dễ rung động, nhưng hiện tại đã khác rồi.
Yến Quy chân chính thực ra cũng không giống Lư Chi Viễn chút nào. Lư Chi Viễn thoạt nhìn đã thấy sôi nổi phóng khoáng, dù bất cứ khi nào hoặc ở đâu cũng đều có tác phong thoải mái tự nhiên, nhưng tới khi chân tướng bị vạch trần, hắn lại trở thành một người nhát gan yếu đuối. Mà Yến Quy chân chính thì sao? Không sai, hắn vừa không biết cách giao tiếp, cũng không thích giao tiếp, suốt ngày chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, nhưng lúc này, hắn lại trước sau đều kiên định tuyên bố với Phong Quang rằng mình nhất định phải có được cô.
Giống như hiện tại.
"Phong Quang không chấp nhận... Cũng không sao."
Yến Quy nhẹ giọng nỉ non, một tay khác của hắn lấy ra một chiếc vòng tay màu bạc, chậm rãi cầm lấy tay Phong Quang, đeo vòng tay vào, giọng hắn tuy nhỏ, nhưng từng chữ rõ ràng vẫn truyền vào tai cô,"Tôi sẽ chậm rãi chờ, chờ đến ngày Phong Quang nguyện ý tiếp nhận tôi mới thôi."
Phong Ouand nhân ra. chiếc vòng †av màu bac này chính là chiếc mà cô tháo xuống đưa cho đại ca đầu lâu để giúp Lư Chi Viễn có thêm thời gian trả nợ vào buổi chạng vạng đó.
Hiện tại cô cũng có thể xác định, cái gọi là bị xã hội đen ép trả nợ kia chẳng qua cũng chỉ là một vở kịch, chỉ một mình cô ngây ngốc tin.
Giống như một kẻ ngốc bị người ta đùa bỡn. Đúng vậy, cô đúng là kẻ ngốc.
"Đừng khóc..."
Yến Quy đưa tay lên, ôn nhu lau đi nước mắt bỗng trào ra từ khóe mắt cô. Hắn cong eo, ghé sát vào mặt cô, khi thấy rõ hốc mắt cô phiếm hồng, động tác cực kỳ cẩn thận của hắn cũng không khỏi hơi luống cuống,"Phong Quang, đừng khóc... dù em có khóc dữ dội hơn nữa, tôi cũng sẽ không từ bỏ em."
Hắn tưởng cô khóc vì sợ hãi mình, lại không biết cô đang khóc vì bản thân đã lãng phí tình cảm vô ích.
Phong Quang không giải thích, cô hít hít mũi, nỗ lực đè nén tiếng khóc nức nở mà nói:
"Nếu tôi khóc dữ dội hơn nữa anh cũng sẽ không từ bỏ, vậy hiện tại anh còn quản tôi làm gì?"
"Nơi này của tôi sẽ rất đau..."
Hắn nắm lấy tay cô, đặt lên trên ngực mình.
Tay Phong Quang cách một lớp áo cũng có thể cảm nhận được trái tim hắn đang đập mạnh, vào giờ phút này không biết tại sao cô lại cảm thấy hơi khủng hoảng, là một loại khủng hoảng cô không thể nói nên lời.
Hắn nhẹ nhàng nói:
"Ngày hôm đó, khi đưa Phong Quang đi bệnh viện, nơi này đập rất nhanh rất nhanh, tôi cho rằng mình sắp chết... Nhưng lúc ấy, tôi lại có một ý tưởng mà chính tôi cũng không rõ, rằng nếu tôi thật sự sắp chết, tôi cũng muốn lại ôm em thêm một lần."