Quyển 32 - Chương 60: Công lược trạch nam game thủ
Quyển 32 - Chương 60: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 60: Công lược trạch nam game thủ
Kỳ thật Tề Giác cũng không rõ, vì sao Lâm Quả lại coi trọng mình. Bởi vì từ góc nhìn của hắn, hắn và Lâm Quả chỉ là bạn bè bình thường nhất mà thôi, nếu có thêm quan hệ nào khác thì cũng chỉ là bạn học cùng lớp, nên khi Lâm Quả thổ lộ với mình, Tê Giác đương nhiên cự tuyệt.
Đây cũng chính là lý do vì sao sau đó Lâm Quả lại đến quán bar mua say, trong lúc mơ màng, cô ta gọi đến một dãy số, không khéo, chủ nhân dãy số này chính là Lư Chi Viễn.
Kỳ thật đối với Lư Chi Viễn, Lâm Quả vẫn luôn không rõ tình cảm của mình. Không sai, cô ta cảm thấy tình cảm xuất phát từ thế giới ảo là không đáng tin cậy, cho nên cô ta quả thực cũng cự tuyệt lời tỏ tình của Lư Chi Viễn, nhưng Lư Chi Viễn là một người đàn ông rất dễ khiến người ta rung động, sự kiên trì không ngừng của hắn ít nhiều gì cũng tạo ảnh hưởng đến Lâm Quả.
Có lẽ chính là khi uống say ở quán bar, Lâm Quả gặp được Lư Chi Viễn mới bỗng nhiên ý thức được, mình kỳ thật cũng không thích Tề Giác đến thế. Đối với Tể Giác, đây là giấc mộng từ thời niên thiếu của cô ta, cũng chính vì là mộng, cho nên mới không nỡ buông tay, nhưng đối với Lư Chỉ Viễn... cô ta thế mà lại bất tri bất giác quen với việc hắn ở bên cạnh mình.
Sau chuyện ở quán bar, Lâm Quả cũng coi như hoàn toàn hiểu rõ tâm ý của chính mình, vì thế, vào ngày họp mặt offline kia, khi cô ta lại lần nữa gặp được Lư Chỉ Viễn, cô ta đã không nhịn được mà gọi Lư Chỉ Viễn ra ngoài nói chuyện riêng trong chốc lát.
Nhưng điều nằm ngoài dự kiến của Lâm Quả lại là, Lư Chỉ Viễn nói cho cô ta, hắn đã có bạn gái.
Lâm Quả sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc cũng dùng một nụ cười cực kỳ mất tự nhiên che giấu khổ sở và thất vọng trong lòng mình.
Vì thế, chờ tới khi hai người bọn họ trở lại trong phòng thì liền bất ngờ gặp được Phong Quang, chuyện xảy ra tiếp theo thì mọi người đều đã biết.
Đối với việc giữa Tề Giác và Lâm Quả còn có một đoạn cốt truyện như vậy, Phong Quang tỏ vẻ không còn lời gì để nói, còn chuyện Mộc Huân đụng phải xe Tề Giác thì hắn cũng thật sự nể mặt Phong Quang mà không tiếp tục so đo vấn đề này, cuối cùng, chuyện này cũng coi như không có gì phải giải quyết.
Trên đường về nhà họ Hạ, trong xe rất yên tĩnh.
Yến Quy nhìn Phong Quang bên cạnh chìm trong trầm mặc, không khỏi hỏi: "Phong Quang đang nghĩ gì thế?"
"Tôi không nghĩ gì cả."
Phong Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng buồn thu mắt lại.
Cô phản ứng như vậy thì chắc chắn đang nghĩ đến chuyện gì rồi.
Yến Quy không thích cô im lặng, nếu không hẳn sẽ không khỏi nghĩ rằng cô đang nghĩ đến người đàn ông khác, ví dụ như Lư Chỉ Viễn,
"Phong Quang không vui sao?"
"Cũng chẳng có chuyện gì vui, tôi vui vẻ làm gì?"
Phong Quang nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, hiện giờ đối mặt với chuyện một chiếc ô tô còn đi chậm hơn xe đạp, cô thật ra đã có thể thản nhiên tiếp nhận rồi.
Yến Quy lại hơi trầm mặc một giây, sau một lúc lâu, hắn nghiêm túc hỏi:
"Tôi có thể làm gì để khiến Phong Quang vui vẻ đây?
"Rất đơn giản."
Phong Quang nhìn con sông ngoài cửa sổ, thuận miệng nói:
"Anh nhảy vào trong nước, một phút đồng hồ không ngoi lên, vậy tôi liền vui vẻ."
"Tôi hiểu rồi."
Yến Quy nói với tài xế phía trước:
"Dừng xe."
Tài xế dừng xe.
Yến Quy mở cửa xe bước xuống.
Phong Quang nghe được động tĩnh quay đầu lại, cô hỏi Yến Quy,"Anh đi làm gì thế?"
"Tôi đi làm chuyện khiến Phong Quang vui vẻ."