Quyển 33 - Chương 3: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 3: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 3: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Bác sĩ đi tới, ngồi xuống trước giường bệnh, hắn đeo ống nghe lên, lại đặt đầu ống nghe lên ngực Phong Quang, rất nhanh, hắn nghe được nhịp tim đập vững vàng lại có tiết tấu của cô. Rất lâu sau đó, hắn vẫn không nói ra một lời
"Bác sĩ. "
Phong Quang nhìn tay hắn, trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, cô lại ngẩng đầu, khẽ chớp mắt,"Tay anh hình như đang run'.
"Vậy sao?"
Hắn vừa cười khẽ, vừa thu tay về,"Có lẽ đây chỉ là ảo giác của cô thôi."
Khi hắn nhìn cô mỉm cười, đôi mắt giống như hắc diệu thạch dường như có ánh sáng ấm áp, ngay cả ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ cũng bị làm cho nhu hòa đi.
Có lẽ cô thật sự đã cảm giác sai rồi, Phong Quang nhìn hắn lấy bút viết gì đó lên bệnh án, hắn lại khẽ cười, hỏi cô,"Sau khi tỉnh lại, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
"Không thấy..."
Cô thành thật lắc đầu,"Chẳng qua, hình như tôi đã quên một số việc, tôi không nhớ rõ vì sao mình lại nằm viện, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu."
Tay cầm bút của hắn hơi khựng lại, đôi mắt cười an tĩnh cong lên, nhưng dường như lại không có ý cười, cho dù giọng hắn vẫn nhu hòa như cũ,"Đây là hiện tượng bình thường, không cần lo lắng."
Hạ Triều và Vương Từ mặt đầy căng thẳng bên kia rốt cuộc cũng hơi thả lỏng một chút.
"Tôi cũng không lo lắng."
Phong Quang thấp giọng lẩm bẩm một câu. Theo cô thấy, vấn đề này nên làm giống như mẹ cô nói vậy, dù sao cũng là chuyện không vui, đã quên thì cứ quên đi.
Hắn thấy dáng vẻ cô cúi đầu lẩm bẩm thì liền mỉm cười,"Em vừa mới tỉnh lại, tuy hiện tại vẫn chưa xuất hiện vấn đề gì, nhưng vẫn phải ở lại trong viện quan sát hai ba ngày mới ổn."
"Được ạ."
Phong Quang gật đầu "Dù sao anh là bác sĩ, cứ nghe lời anh là được rồi." "Phong Quang có thể nói như vậy, tôi rất vui."
Đôi môi mỏng của hắn hàm chứa ý cười, cực kỳ giống gió xuân tháng ba làm tan chảy băng tuyết mùa đông lạnh lẽo.
Phong Quang lại không nhịn được mà ngây ngốc nhìn hắn một lát, đầu cô trống rỗng trong chốc lát, mới hỏi: "Bác sĩ họ Lục?"
Vừa rồi cô nghe mẹ cô gọi hắn là bác sĩ Lục.
"Phải, tôi họ Lục, tên một chữ Sâm."
"Bác sĩ Lục."
Phong Quang vươn một bàn tay, chân thành nói lời cảm tạ,"Cảm ơn anh đã chữa khỏi cho tôi."
Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua tay cô, cũng chậm rãi nâng tay lên nắm lấy bàn tay ấy, đầu ngón tay hắn khẽ động nhẹ nhàng bao bọc tay cô trong tay mình, động tác rất nhỏ, không mấy khác biệt với kiểu bắt tay lịch sự thông thường.
Nhưng có lẽ là Phong Quang có ảo giác, cô dường như có thể cảm nhận được từ bàn tay đang nắm của hai người, nhiệt độ nóng rực của cơ thể hắn đang từng bước một lan đến trên người cô, cuối cùng lại như một dòng điện, chui vào trái tim cô.
Hắn rũ mắt cười nhẹ,"Phong Quang có thể tỉnh lại, chủ yếu vẫn là nhờ chính em."
"Tôi có công lao, anh cũng có khổ lao, chúng ta mỗi người một nửa."
Cô cười hì hì nói, vội vàng rút tay mình ra. Lòng bàn tay cô dường như vẫn còn lưu lại độ ấm của thân thể hắn, điều này khiến cô chợt thấy mất tự nhiên.
Phong Quang bỗng nhiên kinh ngạc ý thức được một sự thật, ngay cả khi cô chỉ nhìn người đàn ông này mỉm cười đơn giản, trong lòng cô cũng sẽ nảy sinh một cảm giác khó có thể miêu tả.
Đương nhiên, cảm giác này không thể nào là ghét bỏ hay chán ghét, nhưng nếu không phải ghét bỏ và chán ghét thì lại là gì đây?
Phong Quang không nghĩ ra được, tâm tình lúc này càng trở nên vi diệu.