Quyển 33 - Chương 6: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 6: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 6: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
"Nên nhớ thì đều nhớ cả..."
Phong Quang trả lời rất nhanh,"Em nhớ rõ ba mẹ em, nhớ Niệm Niệm là em gái em. Em cũng nhớ rõ anh nữa, anh là vị hôn phu của em mà. Chẳng qua... so với cách gọi vị hôn phu này, em càng thích nói anh là bạn trai của em hơn.
Cô lại cười rực rỡ. Không sai, ban đầu cô và Thẩm Hành quen biết là bởi bọn họ có quan hệ hôn phu hôn thê, nhưng tình cảm của bọn họ lúc trước lại không phải do quan hệ này tạo dựng.
Cô còn nhớ rõ, Thẩm Hành vốn không phải một người nhiệt tình, tính tình hẳn cũng có chút quái gở. Ban đầu Phong Quang cũng chỉ ôm thái độ người đàn ông này đối với mình có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cho đến mùa Giáng Sinh năm đó, khi cô ở nước ngoài du học không thể trở về nhà, lại thấy Thẩm Hành mang theo quà tặng xuất hiện trước mặt cô. Từ khoảnh khắc đó, Phong Quang mới bắt đầu thực sự rung động.
Cô và Thẩm Hành đã thật sự đã yêu đương. Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Hành tuy không nhiệt tình như những người đàn ông khác, cũng không biết nói lời ngọt ngào dỗ dành bạn gái như người ta, nhưng Phong Quang lại chưa từng cảm thấy không thoải mái trong lòng. Cô nghĩ, Thẩm Hành là kiểu người như vậy, hắn nguyện ý kết giao với cô, vậy chẳng phải cho thấy hắn cũng thích mình à?
Về ý nghĩa nào đó mà nói, Phong Quang vẫn là một cô gái rất hiểu chuyện, ít nhất trong chuyện tình cảm này, cô không thích vô cớ gây rối.
Phong Quang nhìn chằm chằm Thẩm Hành một hồi lâu, cô bỗng vươn tay ôm lấy mặt hắn, nói:
"Thẩm Hành... Sao trên mặt anh lại có sẹo?"
Thẩm Hành hơi ngẩn ra. Hắn đã vào trong phòng này lâu như thế, nhưng đến giờ cô mới chú ý tới trên mặt hắn có một vết sẹo... là bởi ngay từ đầu cô quá mức hưng phấn vì gặp được hắn sao?
"Vết sẹo này..."
Giọng Thẩm Hành hơi lộ vẻ mất tự nhiên,"Là do không cẩn thận bị thủy tỉnh quẹt qua.
Trên khuôn mặt vốn đẹp trai của hắn hiện tại đã có thêm một vết sẹo hết sức rõ ràng, kéo dài từ đuôi lông mày bên trái xuống khóe miệng hắn. Điều này ở trong mắt những người khác sẽ có vẻ đáng sợ.
"Là vết thương lúc cùng em bị tai nạn xe sao?" Lòng bàn tay cô khẽ vuốt vết thương của hắn, thẳng một đường xuống tới khóe môi, Thẩm Hành đè nén chút khác thường sâu trong lòng, hắn cũng không khỏi hạ thấp giọng nói:
"Đúng vậy, bị thương khi xảy ra tai nạn xe."
Trong lòng hắn rất rõ, căn bản không có cái gì gọi là tai nạn xe ở đây cả.
Phong Quang có thể tưởng tượng, một vết sẹo lớn như thế, lúc ấy nhất định là rất đau. Cô nhíu mi, đau lòng nói:
"Hiện tại đã không sao rồi... Anh yên tâm, em sẽ không ghét bỏ anh."
Thẩm Hành không nói gì. Hiện tại hắn đã không biết nên đáp lại ra Sao.
Yến Niệm Niệm yên lặng xoay người đi, cô ta khó chịu cắn môi, không có dũng khí nhìn tiếp cảnh tượng bên đó.
Phong Quang lại chú ý tới cảm xúc khác thường của Yến Niệm Niệm, cô tò mò hỏi:
"Niệm Niệm, em làm sao thế?"
"Em..."
Yến Niệm Niệm lại hoảng sợ xoay người về, cô ta nhìn Phong Quang. cười gượng gạo,"Không có gì, nhìn thấy chị rốt cuộc cũng tỉnh, em thật sự rất vui."
"." Phong Quang đáp một tiếng. Khi cô nhìn thấy tay trái Yến Niệm Niệm, khuôn mặt liền không khỏi biến sắc, cô bước tới cầm lấy bàn tay trái của của Yến Niệm Niệm,"Tay em sao lại thế này?"
Trên bàn tay trắng nốn thiếu mất một ngón tay, mà Yến Niệm Niệm vốn học kéo đàn violon, nếu cô ta thiếu một ngón tay... hơn nữa còn là tay trái chuyên bấm dây đàn, vậy cũng liền tương đương với việc sự nghiệp âm nhạc của cô ta đến đây là kết thúc.