Quyển 33 - Chương 8: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 8: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 8: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Hai chữ "em rể" thốt ra từ trong miệng Phong Quang đại khái chính là chuyện châm chọc nhất trên đời này.
Thẩm Hành không cách nào giải thích, cũng không có chỗ mà giải thích, nhưng Yến Niệm Niệm đứng dậy, cô ta đắn đo thật lâu mới không tự tin gọi một tiếng,"Chi..."
Phong Quang nhìn về phía cô ta.
Yến Niệm Niệm lại lấy hết can đảm tiếp tục nói:
"Kỳ thật... trong đoạn trí nhớ chị quên mất kia, thật sự đã xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện..."
"Yến Niệm Niệm."
Vương Từ đã lâu chưa lên tiếng giờ lại lạnh nhạt nói:
"Đủ rồi, hôm nay cô có thể không cần lắm miệng."
Thái độ của Phong Quang bình thản,"Để em ấy nói tiếp, con muốn nghe."
"Phong Quang..."
Vương Từ gọi một tiếng, lại thấy được sự kiên định trong mắt Phong Quang, bà há miệng, nhưng lại chẳng thể nói ra được điều gì.
Yến Niệm Niệm căng thẳng nắm chặt quần áo mình, vào giờ phút này cô ta chợt mất đi dũng khí để nói chuyện, nhưng cô ta biết, nếu hôm nay cô ta không nói gì, có lẽ về sau cô ta sẽ không còn cơ hội nữa,"Em và Thẩm Hành kết hôn... vào nửa năm trước, lúc này, chị đã hôn mê gần 6 năm."
"Cho nên, tôi cần cảm thấy vui vẻ vì các người nhớ tôi tận 6 năm sao?"
Giọng Phong Quang tuy bình thản, nhưng lại không thiếu châm chọc.
"Chuyện này không liên quan đến Niệm Niệm."
Cảm thấy trong lúc này không nên để Yến Niệm Niệm một mình đối mặt, Thẩm Hành cũng mở miệng nói:
"Chuyện kết hôn là do tôi nói ra. Trên thực tế, từ 6 năm trước tôi đã cầu hôn Niệm Niệm, nhưng cô ấy vẫn luôn không đồng ý."
Nguyên nhân Yến Niệm Niệm không muốn đồng ý rất rõ ràng, bởi trong lòng cô ta trước sau vẫn cảm thấy, nếu cô ta cứ như vậy ở bên Thẩm Hành, cô ta sẽ rất có lỗi với Phong Quang.
Thẩm Hành kiên trì không ngừng, rốt cuộc vào nửa năm trước, khi chuyến bay của hắn suýt chút nữa xảy ra tai nạn, Yến Niệm Niệm bỗng nhiên ý thức được cần phải quý trọng người trước mắt, vì thế, cô ta cũng chấp nhận lời cầu hôn của Thẩm Hành. Bọn họ kết hôn, cái giá phải trả là Hạ gia đuổi Yến Niệm Niệm ra khỏi nhà từ đó. Mà Thẩm gia... Việc làm ăn của Thẩm gia hiện tại đã gặp rất nhiều gian nan.
Lúc vừa nghe nói mình đã hôn mê 6 năm, Phong Quang không khỏi ngẩn người, cô chỉ cho rằng mình hôn mê mười ngày nửa tháng, lại không nghĩ rằng đã suốt 6 năm.
6 năm, hơn hai ngàn ngày đêm, những thứ có thể thay đổi thật sự quá nhiều.
Sau khi lấy lại tỉnh thần, Phong Quang chỉ cười một tiếng "Lễ kết hôn của các người tôi không kịp tham gia. Chờ tôi xuất viện, tôi sẽ tặng quà sau nhé."
"Chị."
Yến Niệm Niệm túm chặt quần áo mình, lại không biết phải mở miệng từ đâu. Lúc này, cô ta có nói nhiều đến đâu cũng cảm thấy không đủ.
Lục Sâm xem náo nhiệt mà hỏi một câu:
"Phong Quang hiện tại cảm thấy thế nào? Nếu như thân thể không khoẻ, em có thể nói ra."
"Không sao hết, thân thể tôi rất ổn."
Phong Quang khẽ nhếch khóe miệng, nhưng trong giọng nói không có nửa phần ý cười,"Ít nhất, tôi có thể bảo đảm tôi sẽ không ngủ tiếp thêm 6 năm."
Đây là một câu bảo đảm tràn đầy ý vị châm chọc.
Ở trong đây, e là cũng chỉ có Lục Sâm nghe xong mà cảm thấy lòng mình được an ủi.
Yến Niệm Niệm rũ mắt, cô đơn nghĩ, Phong Quang trách cô ta cũng là đương nhiên. Nếu cô ta là Phong Quang thì trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Thẩm Hành nhìn Lục Sâm, lại chuyển mắt về phía Phong Quang,"Hạ Phong Quang, kỳ thật chuyện chúng ta làm cũng không khác gì nhau cả."
Chuyện gì?
Đương nhiên là chuyện bọn họ từ bỏ hôn ước.
Phong Quang nghe không hiểu, mắt Lục Sâm đã lạnh xuống.