Quyển 33 - Chương 20: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 20: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 20: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Lời nói của Lục Sâm thành công khiến cảm giác tội lỗi của Phong Quang ào ra toàn bộ.
Vào giờ phút này, tam quan của cô gần như vỡ vụn, trước đây cô nghĩ mình không có mắt mà gả cho tên đàn ông cặn bã bạo lực gia đình, kết quả hóa ra cô mới là phụ nữ cặn bã lừa gạt đàn ông đàng hoàng sao!? ... Cô căn bản không tiếp nhận được giả thiết mình là loại phụ nữ cặn bã này!
"Phong Quang."
Lục Sâm lại nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, hắn nhẹ giọng nói,"Em đã quên chuyện trước kia cũng không sao cả, em không thích anh cũng không sao hết, nhưng Phong Quang... em có thể niệm tình Tiếu Tiếu mà thử bắt đầu thích anh một chút hay không, một chút thôi là đủ..."
Đây là lời khẩn cầu hèn mọn nhất của người đàn ông này.
Lục Sâm càng như vậy, Phong Quang lại càng thêm phỉ nhổ hành vi cặn bã của bản thân trước đây, trước nay cô không hề nghĩ tới, mình lại có thể cặn bã như vậy. Hãy nhìn mà xem, Lục Sâm - một bác sĩ trẻ tuổi đầy hứa hẹn, kết quả đã bị cô biến thành dạng gì?
Cô có tội.
Cô có tội lớn
Phong Quang hơi ngừng lại, cô vươn tay ra, thử ôm lấy hắn. Trong khoảnh khắc, thân mình hắn cứng đờ, mất đi năng lực phản ứng.
Cô chỉ càng thêm cảm thấy trước đây mình thật quá đáng mà thôi "Tôi... Xin lỗi."
Ngoại trừ xin lỗi, cô dường như cũng không thể nói lời nào khác được.
"Vì sao phải xin lỗi anh?"
Lục Sâm cúi người áp trán mình lên trán cô, khoảng cách giữa hắn và cô rất gần, có thể nhìn thấy bất cứ sự thay đổi biểu cảm nào của cô, dù là nhỏ bé nhất, giống như trước kia, mỗi lúc ở bên cô, hắn đều sẽ không nhịn được mà muốn thân mật với cô hơn một chút, cũng tiến gần cô thêm một chút.
Đương nhiên, tốt nhất là "cự ly âm".
Dưới ánh mắt chăm chú đến vậy của hắn, Phong Quang càng cảm thấy ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng nói:
"Tôi không nên vì chuyên Thẩm Hành mà muốn kết hôn với anh." Không cần Lục Sâm nhiều lời, trong đầu cô đã tiếp diễn xong một vở kịch, sau khi biết Thẩm Hành vì Yến Niệm Niệm mà muốn chia tay với cô, trong lòng cô tức giận, liền quyết định kết hôn với Lục Sâm, vì như vậy sẽ có thể xem như cô vứt bỏ Thẩm Hành, chứ không phải Thẩm Hành vứt bỏ cô.
Trên thực tế cũng không sai, người biết chuyện sẽ nói Thẩm Hành là người không ra gì, vì một đứa con gái nuôi của Hạ gia mà vứt bỏ hôn thê, người không hiểu sẽ nghĩ đại tiểu thư Hạ gia không thèm để mắt tới Thẩm Hành mà đi kết hôn với một bác sĩ nhỏ, vậy Thẩm Hành cũng sẽ biến thành trò cười.
Lục Sâm lại không nhịn được khẽ hôn môi cô,"Không sao, bất luận Phong Quang làm gì, cũng đều không sao cả."
Sự bao dung của Lục Sâm càng khiến Phong Quang khó xử, cô ra đây vốn là để giành quyền nuôi dưỡng Tiếu Tiếu, đồng thời cắt đứt quan hệ với người đàn ông mình không nhớ được này, nhưng chuyện tới nông nỗi hiện tại... Ông trời à, nếu cô còn nói muốn ly hôn với một người đàn ông đã đợi mình 6 năm, vậy cô sẽ thật sự là người phụ nữ xấu xa lòng lang dạ sói!
"Nếu không... Nếu không thì trước hết chúng ta không ly hôn nữa..."
Phong Quang nói hết sức cẩn thận,"Tôi cảm thấy, Tiếu Tiếu vẫn nên có cả ba lẫn mẹ ở bên mới ổn, anh cảm thấy thế nào?"
"Đúng vậy, Tiếu Tiếu cần ba mẹ."
Lục Sâm cười khẽ một tiếng,"Phong Quang, chúng ta cùng đưa Tiếu Tiếu về nhà của chúng ta, được chứ?"
"Nhà... chúng ta?"
Phong Quang lẩm bẩm nhắc lại một lần, bỗng nhiên cảm thấy chữ "nhà" này lại có một loại sức hút khó tả.
Chữ "nhà" này không xa lạ đối với cô, Hạ gia chính là nhà cô, nhưng nếu một ngôi nhà có cô và Lục Sâm, còn cả Tiếu Tiếu ở bên nhau, vậy sẽ là một ngôi nhà như thế nào?
Lục Sâm thì thầm bên tai cô,"Tiếu Tiếu chờ Phong Quang về nhà, đã chờ từ lâu lắm."