Quyển 33 - Chương 30: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 30: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 30: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
"Em nghe rõ cho chị!"
Cô bé không kiên nhẫn lớn tiếng nói:
"Tuy chị chưa làm chị bao giờ, nhưng chị tin, chị có thể làm một người chị tốt. Về sau có ai bắt nạt em, chị đều sẽ giúp em bắt nạt lại. Chị ghét nhất là thấy người khác khóc, nên về sau em đều không được khóc, nếu không chị liền cắt hết tóc em, để em không làm tiểu công chúa được nữa!"
"Em không khóc..."
Yến Niệm Niệm vội vàng lau mắt, thấp thỏm lo âu nói:
"Em không khóc."
"Không khóc mới có kẹo ăn."
Cô bé tìm trong túi mình, lấy ra mấy viên kẹo,"Cho em. Em ăn kẹo của chị rồi, vậy về sau phải ngoan ngoãn nghe lời chị nói, bản tiểu thư chấp thuận cho em theo sau làm tuỳ tùng nhỏ."
Yến Niệm Niệm run run rẩy rẩy vươn tay, tiếp nhận mấy viên kẹo ấy. Về sau cô ta mới biết được, cô bé lanh lợi đó tên là Phong Quang.
Vào năm ấy, Yến Niệm Niệm năm tuổi, Phong Quang sáu tuổi, nhưng cho đến mười mấy năm sau, Yến Niệm Niệm vẫn nhớ như in hương vị của mấy viên kẹo kia, vị dâu tây, đặc biệt ngọt.
Dì ở cô nhi viện nói, tóc dài rất khó xử lý, cho nên mái tóc dài của Yến Niệm Niệm bị cắt đi, nhưng Phong Quang nói có tóc dài mới là công chúa, cho nên cô ta lại "bị ép" để tóc dài. Dì ở cô nhỉ viện nói không thể ăn quá nhiều kẹo, bởi vì sẽ bị sâu răng, đến lúc đó sẽ không ai đưa cô ta đến nha sĩ, nhưng Phong Quang đưa cho cô ta rất nhiều kẹo, Phong Quang nói:
"Có sâu răng cũng không sao, chị có rất nhiều tiền tiêu vặt, đến lúc đó nếu sâu răng, chúng ta liền đi thay răng bằng đá quý không bao giờ bị sâu cả"
Yến Niệm Niệm còn nhớ rõ, cô ta vốn không thích ăn đồ ngọt, nhưng năm đó cô ta đã cùng Phong Quang ăn cực nhiều, cực nhiều kẹo.
Tình nghĩa giữa trẻ con đều ngây thơ trong sáng, nhưng khi dần lớn lên, tâm tư riêng cũng sẽ ngày càng nhiều. Phim kết thúc, người trong phòng chiếu cũng bắt đầu rời đi, cuối cùng chỉ còn lại đôi nam nữ đang giằng co kia mà thôi.
Yến Niệm Niệm rút tay ra khỏi tay Thẩm Hành, cô ta lạnh giọng nói: "Phong Quang là chị em, em chú ý nhiều đến chị ấy thì có vấn đề gì?"
"Nhưng anh là chồng em."
Thẩm Hành lần nữa nắm cổ tay Yến Niệm Niệm, sắc mặt hắn âm trầm, hỏi gần từng câu từng chữ:
"Yến Niệm Niệm, ở trong lòng em, rốt cuộc anh được tính là gì?"
"Chẳng phải anh đã nói đó à? Anh là chồng của em. Ở trong lòng em, anh đương nhiên cũng là chồng em."
Yến Niệm Niệm nói, nghe ra thật sự không có vấn đề gì, nhưng đây không phải đáp án có thể khiến Thẩm Hành vừa lòng.
Ánh mắt Thẩm Hành càng tối đi, hắn hiếm khi lộ ra vẻ mặt cố chấp như vậy, nhưng hiện tại, hắn có một chuyện cần phải biết rõ ràng,"Có lẽ anh hắn nên hỏi câu khác... Ở trong lòng em, anh và Hạ Phong Quang, ai quan trọng hơn?"
"Vì sao lại hỏi câu này?"
Yến Niệm Niệm mỉm cười gượng gạo,"Thẩm Hành, anh là chồng em, Phong Quang là chị em, hai người ở trong lòng em căn bản là hai kiểu hoàn toàn khác biệt."
"Cho dù không giống nhau, nhưng vẫn có thể so sánh."
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Hành khóa chặt lấy Yến Niệm Niệm,"Nói cho anh biết, ở trong lòng em, anh và Hạ Phong Quang rốt cuộc ai quan trọng hơn?"
Ánh mắt không chút dao động của hắn đã nói cho Yến Niệm Niệm, hắn hôm nay cần phải có một đáp án.
Yến Niệm Niệm chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, cô ta trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi mở miệng nói:
"Thẩm Hành, em chỉ biết anh bảy năm, nhưng em và chị đã biết nhau hai mươi năm. Anh cảm thấy, nếu so sánh giữa hai người, em sẽ cảm thấy ai quan trọng hơn đây?"
Thẩm Hành chậm rãi buông lỏng bàn tay đang giữ Yến Niệm Niệm, hắn đã biết đáp án.